Chương 32: (Vô Đề)

Tưởng Nam Thư cảm thấy cơ thể người đàn ông có chút căng cứng, không biết có phải ảo giác của cô hay không. Cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nép vào lòng anh, cẩn thận hỏi: "Ai vậy?"

Tống Dã im lặng vài giây, thấp giọng nói: "Nhóm thiết kế" Thực ra anh không nghĩ nhiều, chỉ là không muốn để họ chạm mặt, không muốn Tưởng Nam Thư nhìn Trần Thanh Việt thêm một lần nào nữa. Tốt nhất là vĩnh viễn đừng gặp lại người này nữa.

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng xe chạy qua, Tưởng Nam Thư không biết đã bị anh ôm bao lâu, xung quanh đều là hơi thở của anh, gáy cô bị lòng bàn tay ấm áp của anh khống chế, không thể nhúc nhích. Cảm giác nếu cứ ôm như vậy nữa thì sẽ chìm đắm trong đó nên cô không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Đi rồi chứ?"

"Chưa." Tống Dã ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi.

Tưởng Nam Thư cảm thấy cơ thể căng cứng của người đàn ông dường như đã thả lỏng hơn nhiều, có chút nghi ngờ liệu mình có bị anh lừa hay không, trên thực tế chẳng có đồng nghiệp nào cả. Anh chỉ muốn ôm cô mà thôi.

"Anh lừa tôi phải không?" Cô buồn bực hỏi.

"Ừ." Tống Dã khẽ siết nhẹ bàn tay khô ráp lên gáy cô, l. ồng ngực khẽ rung, dường như đang cười, "Chờ đến khi em phát hiện ra rồi đẩy tôi ra."

"…"

Tên khốn kiếp.

Tưởng Nam Thư khẽ vùng vẫy, lần này cô đẩy anh ra một cách rất dễ dàng. Cô lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn, những lời muốn mắng muốn chất vấn vừa rồi lại nuốt xuống.

Tống Dã đã kìm nén cảm xúc của mình, nhìn chằm chằm vào cô vài giây, cúi người nhặt chiếc điện thoại bị rơi xuống gầm xe giúp cô, kiểm tra một chút rồi mới đưa cho cô: "Đi thôi, phim sắp chiếu rồi."

Đây có thể coi là buổi hẹn hò thực sự đầu tiên của hai người sau khi gặp lại, anh không muốn nó bị phá hỏng.

Tưởng Nam Thư im lặng nhận lấy điện thoại, bật màn hình xem giờ, ngẩng đầu nhìn anh: "Đi nhanh lên, còn mười phút nữa."

Đến rạp chiếu phim, Tống Dã đi mua nước và một hộp bắp rang bơ.

Lúc vào rạp, màn hình lớn đã bắt đầu chiếu quảng cáo. Cũng may là kịp giờ. Ghế mà Tưởng Nam Thư đặt ở hàng phía sau, thêm nữa hôm nay không phải cuối tuần, lượng người xem suất chiếu này không nhiều. Sau khi hai người ngồi xuống, Tống Dã nhét hộp bắp rang bơ vào lòng cô.

Thực ra đây không phải là lần đầu tiên hai người đi xem phim, hồi cấp ba cũng đi mấy lần, trong đó có hai lần là đi riêng. Lúc đó cô có một cái hộp đựng những thứ lặt vặt, bao gồm cả vé xem phim.

Bốn tấm vé xem phim hiện vẫn còn trong hộp đó, được cất cùng một số đồ cũ trong kho mà Giang Dục thuê tạm thời, đợi khi nhà sửa sang xong sẽ chuyển về sắp xếp lại.

Năm đó hình như cũng như vậy, vừa ngồi xuống ghế, cậu thiếu niên liền nhét vào lòng cô một hộp bắp rang bơ. Thật ra, lúc đó tâm trí đều cô không đặt vào bộ phim, xem xong một bộ phim cô chỉ nhớ được vài tình tiết, tâm trí đều đặt vào chàng trai ngồi ở bên cạnh.

Tưởng Nam Thư ôm hộp bỏng ngô, quay đầu nhìn Tống Dã. Dưới ánh sáng lờ mờ, đường nét khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông vẫn còn vương chút gì đó của thời niên thiếu, dáng vẻ anh yên lặng nhìn màn hình lớn vẫn khiến cô rung động, loại rung động ấy là thứ người khác không thể mang lại được. Nhịp tim không bao giờ biết nói dối. Cô cúi đầu thở dài, cứ tiếp tục như vậy thì e rằng sẽ không chống đỡ thêm được bao lâu nữa. Trình Gia Gia chắc chắn sẽ mắng cô không có chí khí.

Cô ngẩng đầu lên, cố gắng tập trung vào bộ phim.

Tống Dã dựa vào lưng ghế, im lặng nhìn màn hình lớn nhưng anh không tập trung như Tưởng Nam Thư tưởng. Anh tưởng rằng mình đã bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng anh đã đánh giá cao bản thân. Trần Thanh Việt giống như một cái gai chôn sâu trong lòng, nhổ ra sẽ chảy máu, không nhổ sẽ mãi ở đó. Lần đầu tiên Tống Dã gặp Trần Thanh Việt là hai tuần trước kỳ thi đại học. Cuối tuần đó, nhà trường lo học sinh lớp 12 căng thẳng quá nên cho nghỉ một ngày.

Nhưng khi ấy dù mọi người đều khá căng thẳng nên dù được nghỉ cũng không dám chơi bời, Lâm Diệu bảo tìm chỗ học chung, nhờ Tống Dã giúp bọn họ ôn tập thêm một số câu hỏi trọng tâm.

Mấy kỳ nghỉ trước cũng trôi qua như vậy. Nhưng lần đó Tưởng Nam Thư không đến, cô nói là có việc.

Hôm đó Tưởng Nam Thư không đến, Trình Gia Gia cũng ngại đi chung với mấy nam sinh. Bình thường hai cô gái là những người chăm chỉ nhất, đặc biệt là Tưởng Nam Thư, là người siêng năng nhất trong số bọn họ.

Cô không đến, Lâm Diệu và Từ Hạo cũng trở nên lười biếng, ôn tập ở nhà Lâm Diệu một lúc thì bắt đầu chơi game. Chơi cả buổi chiều xong Tống Dã và ba người bọn họ ra ngoài ăn cơm. 

Lâm Diệu nói muốn đi ăn cơm niêu ở quán quen, khi đến nơi mới phát hiện quán đó đã chuyển sang địa điểm khác. Trên cửa dán thông báo nói hết hạn thuê nhà, chủ nhà không cho thuê nữa, quán của họ chuyển đi nơi khác, trên đó có ghi địa chỉ chi tiết ở khá xa.

Từ Hạo nói: "Đổi quán khác ăn đi."

"Không được, hôm nay tôi nhất định phải ăn đồ của tiệm này." Lâm Diệu không chịu, dường như không ăn bữa này sẽ ảnh hưởng đến việc thi đại học của cậu ta vậy.

Tống Dã nhún vai thờ ơ: "Đi taxi đi."

Nửa tiếng sau, anh đã hối hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!