Bề ngoài Tưởng Nam Thư tỏ vẻ chột dạ nhưng trong lòng lại rất thành thật, cô có một sự yêu thích đặc biệt với chiếc cổ của Tống Dã. Giống như có người mê bàn tay, mê đôi chân hay vòng eo, cô lại thấy đường nét từ xương hàm cứng rắn lạnh lùng kéo xuống cổ của anh vô cùng cuốn hút. Vẻ đẹp đó ở Tống Dã, một người đàn ông trưởng thành, lại càng bộc lộ rõ nét. Đặc biệt là đường gân xanh hơi nổi lên trên cổ trông rất quyến rũ.
Nó khiến người ta không thể không mơ mộng, liệu bên dưới vẻ ngoài kìm chế, lạnh lùng đó, anh có lúc nào mất kiểm soát và máu nóng sục sôi hay không?
Cô nghĩ lý do mình chú ý đến cổ của Tống Dã như vậy là vì năm đó đã vô tình cắn anh một cái. Khi ấy trong suốt một thời gian dài, cô không ngừng lén nhìn cổ anh để xem vết cắn đó đã lành chưa.
Cô không biết người khác thế nào, nhưng cô ở những thời điểm khác nhau lại phải lòng cùng một người.
"Tôi đâu có cố ý." Tưởng Nam Thư cúi mắt, khẽ lẩm bẩm, "Hơn nữa, răng tôi cũng đau mà."
Tống Dã nghiêng người, đưa tay nâng cằm cô lên, "Để tôi xem."
Tưởng Nam Thư ngây người, buộc phải đối diện với ánh mắt anh.
Tống Dã cúi mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi cô. Gương mặt anh rõ ràng chẳng có biểu cảm gì, trông rất lạnh nhạt, nhưng Tưởng Nam Thư lại cảm thấy ánh mắt anh có chút nóng bỏng. Cô không tự nhiên quay mặt đi, "Cũng không đau lắm."
Bàn tay Tống Dã khựng lại một chút rồi anh lười biếng dựa người trở lại ghế sô pha.
Không khí trở nên yên lặng, dường như có một sự mờ ám đang lơ lửng giữa bầu không khí.
"Meo~"
Tiểu Bối kêu lên một tiếng.
Tưởng Nam Thư bừng tỉnh, hít sâu một hơi, bế nó đứng dậy, "Vậy tôi về đây."
Cô bước về phía trước hai bước, bỗng nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn anh. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc cổ với dấu răng mờ mờ, nghiêm túc nhắc nhở, "Ngày mai anh đi họp nhớ dán băng cá nhân vào."
Tống Dã nhướng mắt nhìn cô với vẻ bất cần, gật đầu nghe lời, khóe miệng khẽ nhếch: "Ừm, đúng là không được đẹp lắm."
"…"
Tưởng Nam Thư ôm Tiểu Bối rời đi, khi đi ngang qua phòng ăn, cô dừng bước, lấy điện thoại chụp một bức ảnh cái bình hoa. Tối nay cô đã nói với Lục Du Xuyên về việc làm vỡ bình hoa nhưng anh không để tâm lắm, bảo cô không cần mua lại. Tuy vậy, Tưởng Nam Thư vẫn muốn lên mạng xem có cái nào tương tự hay không.
Tống Dã dường như đoán được cô định làm gì. Ban đầu anh muốn nhắc cô rằng trên mạng chắc không mua được, nhưng cô chụp ảnh xong liền nhanh chóng rời đi, trông như bị sói đuổi vậy.
Chà Bông nhảy lên sô pha, quấn lấy anh đòi v. uốt ve. Anh đưa tay xoa nhẹ cổ mình, chỗ vẫn còn hơi đau, tay kia khẽ gãi trên lưng Chà Bông, giọng trầm thấp pha chút ý cười: "Lát nữa sẽ cho con thêm cá khô."
Tưởng Nam Thư về đến nhà, ngồi trên sô pha lên Taobao tìm bình hoa tương tự.
Không có.
Đúng lúc đó, nhà thiết kế nội thất nhắn tin tới, muốn trao đổi về phương án thiết kế phòng khách. Sau khi trao đổi xong, cô gửi bức ảnh bình hoa qua, hỏi:
[Anh có biết chỗ nào bán chiếc bình như thế này không?]
Rất nhanh, nhà thiết kế gửi lại một đường dẫn: [Nếu tôi nhớ không nhầm thì là thương hiệu này.]
Tưởng Nam Thư nhấn vào, phát hiện đó là trang web của một thương hiệu thiết kế sáng tạo của Ý. Cô tìm được chiếc bình, vừa nhìn thấy giá của nó liền ngỡ ngàng.
Hơn tám ngàn.
"…"
Tống Dã còn bảo chỉ có vài trăm tệ. Lừa ai vài trăm tệ chứ, thêm số 0 nữa mới may ra!
Cô đã tìm được bình hoa cùng loại với cái của Lục Du Xuyên. Trời ơi, sáu ngàn hơn.
Tưởng Nam Thư đã đi làm mấy năm, trước đây cũng từng tham gia một hạng mục lớn, nhận được không ít tiền lương và thưởng, những năm qua cô cũng tiết kiệm được một ít. Nhưng lúc này, cô thực sự cảm thấy… ghét người giàu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!