Một ngày nghỉ kết thúc, mọi người trở lại công ty đều trông rất mệt mỏi. Hôm nay Lộc Hiểu Vi xin nghỉ ốm nên không đến công ty, để lại đống công việc cho mọi người. Nhóm marketing hôm nay rất bận rộn, báo cáo thử nghiệm cần cho buổi họp chiều vẫn chưa hoàn thành. Ban đầu, mỗi người được phân công nhiệm vụ, cứ theo kế hoạch là có thể hoàn thành đúng thời hạn.
Nhưng giờ Lộc Hiểu Vi lại xin nghỉ, cả nhóm marketing đều loạn cả lên.
"Cái gì vậy, nghỉ vào lúc này, vậy sao trước đó không làm cho xong việc đi?" Chu Giai Lạc bận rộn đến mức sắp phát điên, không nhịn được lẩm bẩm, "Cũng không nói trước một tiếng, làm cho mọi người không kịp trở tay."
Tưởng Nam Thư cũng tức giận, không biết Lộc Hiểu Vi nghĩ gì nữa, kể từ khi bị Tống Dã làm rõ việc cô ta làm rò rỉ thông tin, cô ta luôn có vẻ tiêu cực, làm việc chậm chạp. Chẳng lẽ không muốn làm nữa sao?
"Buổi họp chiều nay ai sẽ lên thuyết trình?" Lý Tuấn Dật hỏi.
Chu Giai Lạc cũng quay sang hỏi: "Đúng rồi, ai sẽ là người thuyết trình đây?"
Buổi họp chiều nay sẽ do nhóm marketing thuyết trình, phân tích báo cáo thử nghiệm. Ban đầu việc này do Lộc Hiểu Vi đảm nhiệm, nhưng giờ cô ta đột ngột xin nghỉ, mọi người nhất thời không biết phải làm sao.
Có người nói: "Hay là Lý Tuấn Dật lên?"
Lý Tuấn Dật vội nói: "Tôi chưa từng thuyết trình, lát nữa anh Tống đột nhiên hỏi vấn đề gì mà tôi không trả lời được thì sao?" Cậu ấy là người trẻ nhất trong nhóm, nhỏ tuổi hơn cả Chu Giai Lạc và Tưởng Nam Thư.
"Nam Thư, chị lên đi? Chị từng làm trưởng nhóm và giám đốc dự án, chắc chắn kinh nghiệm phong phú hơn bọn em." Chu Giai Lạc quay sang nhìn Tưởng Nam Thư.
Tưởng Nam Thư ngẩng đầu nhìn họ, mỉm cười: "Được, vậy mọi người gửi tài liệu cho tôi." Cô ấy không phản đối việc thể hiện bản thân trong công việc, chỉ cần trong khả năng của mình cô luôn rất tích cực.
Trong công ty, không thể hiện ra thì cấp trên sẽ không nhìn thấy bạn. Cô làm việc luôn có tính hiệu quả cao, tranh thủ cả giờ ăn trưa, cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo thử nghiệm. Cô nộp báo cáo lên rồi đứng dậy vận động một chút.
Chu Giai Lạc mang đến cho cô một chiếc bánh mì kẹp thịt và một ly trà sữa, đi tới nhìn qua: "Xong rồi hả chị?"
"Ừ." Tưởng Nam Thư lấy bánh mì kẹp thịt ra ăn một miếng, mở camera giám sát xem tình hình của Tiểu Bối.
Đây là lần đầu tiên bé ở nhà một mình mà không bị nhốt trong chuồng, không biết có phá phách gì không. Camera vừa mở ra cô liền nghe thấy "rầm" một cái, tiếng đồ sứ rơi xuống sau đó là tiếng vỡ tan tành. Cô trợn mắt nhìn Tiểu Bối đang lượn lờ trên bàn ăn trong màn hình camera. Bình hoa này luôn được đặt trên bàn ăn, cô tưởng chân Tiểu Bối chưa lành, không thể nhảy lên bàn ăn, không ngờ…
"Mèo của chị à?" Chu Giai Lạc nhìn qua màn hình, hỏi với vẻ thương cảm, "Cái bình hoa này đắt không? Là bình hoa phải không? Hay là đồ trang trí?"
"Là bình hoa."
Nhưng Lục Du Xuyên chắc chắn không dùng nó như một bình hoa, đồ gốm sứ thiết kế một cách sáng tạo trông giống như đồ trang trí nghệ thuật hơn, bên trong cắm vài bông hoa khô làm cảnh. Đắt hay không cô không biết, nhưng nhìn chất lượng rất tốt, chắc không rẻ. Nhà Tống Dã cũng có một cái tương tự.
Tưởng Nam Thư thấy Tiểu Bối bám vào thành ghế trượt xuống, đang chơi mảnh vỡ sứ trên sàn nhà, lo lắng bé làm mình bị thương, mảnh vỡ lại đầy sàn, phiền phức rồi.
"Chị đi gọi điện thoại một lát."
Cô cầm điện thoại nhanh chóng đi đến hành lang thoát hiểm, gọi cho Tống Dã.
Trong văn phòng, Tống Dã đang xem kế hoạch do Lý Ý giao lên, cuộc gọi của Tưởng Nam Thư khiến anh hơi bất ngờ. Anh cầm điện thoại nghe máy, trầm giọng "Alo" một tiếng.
"Tống Dã, dì dọn dẹp nhà anh còn ở đó không? Nếu có thì có thể nhờ dì ấy qua nhà tôi xem Tiểu Bối giúp được không?" Tưởng Nam Thư nói rất nhanh, giọng vội vã, "Tiểu Bối làm vỡ bình hoa trên bàn ăn rồi."
"Để tôi gọi qua." Tống Dã an ủi cô ấy, "Em đừng sốt ruột."
Dì dọn dẹp nhà thường tới vào khoảng mười giờ sáng, mười hai giờ trưa sẽ rời đi. Bây giờ đã là hơn một giờ dì ấy đã về. Tuy nhiên dì ở ngay khu chung cư đối diện, qua đây cũng rất nhanh. Tống Dã gọi điện thoại nhờ dì ấy qua nhà bên cạnh dọn dẹp, tiện thể mang mèo con qua nhà anh.
Cúp máy, Tống Dã gọi lại cho Tưởng Nam Thư: "Tôi đã nói với dì ấy rồi, dì sẽ qua dọn dẹp đống thuỷ tinh, tiện thể đưa Tiểu Bối qua nhà tôi trước."
"Hay là thôi, nhà anh cũng có một chiếc bình hoa tương tự…" Tưởng Nam Thư vội vàng ngăn cản, cô không muốn đền cả hai chiếc bình hoa, "Chiếc bình hoa đó đắt lắm phải không?"
Tống Dã gõ vài cái trên bàn phím, thờ ơ cười một tiếng: "Không đắt, vài trăm tệ. Em định mua cái mới cho Lục Du Xuyên à?"
"Ừm."
"Cứ lấy cái của tôi trả cho anh ta đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!