"Mẹ chưa nói mật khẩu cho con biết à?"
Giang Dục đứng sau cánh cửa, bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng với nụ cười tao nhã.
"Con quên mất." Tưởng Nam Thư đáp, sau đó mỉm cười với người đàn ông trung niên kia, chào một tiếng, "Chú Lục".
Thực ra cô không hề quên, nhưng đây mới là lần thứ hai cô đến ngôi nhà này, cô không thể trực tiếp mở cửa như ở nhà mình được.
"Về nhà thêm vài lần nữa là sẽ nhớ thôi." Lục Minh Khôn bước tới cầm lấy vali giúp cô, dịu dàng nhìn cô, "Mau vào đi, cháu có đói không? Chú đã làm rất nhiều món cháu thích đấy."
"Cháu có ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt." Tưởng Nam Thư đổi giày rồi theo ông đi vào, trong phòng toàn là mùi thức ăn khiến người ta đói bụng, "Đói thật đấy."
Giang Dục giục cô đi rửa tay.
Tưởng Nam Thư nhanh chóng đi rửa tay rồi trở lại bàn ăn và ngồi xuống, nhìn một vòng các món ăn trên bàn, cô cầm đũa lên, thuận miệng hỏi: "Có cần để phần đồ ăn cho anh con không ạ?"
Cô gọi "anh con" một cách trơn tru đến mức Giang Dục và Lục Minh Khôn đồng thời nhìn về phía cô.
Vẻ mặt của Tưởng Nam Thư vô cùng tự nhiên, trong mấy năm đi làm này cô đã dần phát triển khả năng nói chuyện lưu loát, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, da mặt đã dày hơn nhiều so với khi còn đi học.
"Không cần phải để ý đến nó, chúng ta cứ ăn thôi." Lục Minh Khôn hiển nhiên rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có chút không hài lòng với con trai mình, đã hứa sẽ đi đón Tưởng Nam Thư nhưng lại thất hứa, đến bữa cơm tối đoàn viên cũng không về kịp.
Giang Dục nói: "Cuối năm rồi, sau Tết hẵng tìm việc làm."
"Mẹ con nói mấy năm nay con cũng không có nghỉ phép nhiều, nhân cơ hội này có thể nghỉ ngơi hai tháng, dành chút thời gian với bà ấy." Lục Minh Khôn gắp cho Giang Dục một miếng sườn, cười nói: "Chuyện công việc không cần vội, tìm việc cũng giống như tìm bạn đời, phải lựa chọn kỹ càng."
Tưởng Nam Thư vừa nghe đến hai chữ "bạn đời" này, nhanh chóng nói: "Trước khi về con đã nộp hồ sơ rồi. Có mấy công ty đã hẹn con đến phỏng vấn, nếu phù hợp con sẽ sớm đi làm."
Vốn dĩ cô dự định qua năm mới sẽ tìm việc sau, nhưng nếu cô thực sự không đi làm hơn hai tháng, Giang Dục và Lục Minh Khôn có thể sẽ sắp xếp nhiều buổi xem mắt cho cô hơn.
Giang Dục liếc mắt một cái là nhìn thấu được cái tâm tư nhỏ nhặt này của cô, bà bất đắc dĩ cau mày.
Ăn xong, Tưởng Nam Thư đẩy vali vào phòng, vừa mở vali ra, Trình Gia Gia đã gọi điện tới.
Tưởng Nam Thư ngồi ở trên giường nghe điện thoại: "Xong việc rồi à?"
"Ừ, mệt chết tớ rồi, đang chuẩn bị về. Lát nữa cậu có đến chỗ tớ không?"
"Muộn rồi, để tớ nói với mẹ một tiếng." Tưởng Nam Thư vốn định gặp Trình Gia Gia vào ngày mai nhưng hôm nay cô lại gặp Tống Dã, nếu không nói chuyện với Trình Gia Gia có lẽ cô sẽ mất ngủ cả đêm nay.
Trình Gia Gia: "Được, tớ ở nhà đợi cậu."
Vừa cúp điện thoại, cánh cửa khép hờ đã bị đẩy ra.
Giang Dục đi vào, hiển nhiên đã nghe được cuộc hội thoại vừa rồi: "Lát nữa con muốn ra ngoài sao?"
"Con đi tìm Gia Gia, đã lâu rồi không gặp cậu ấy." Tưởng Nam Thư lấy ra vài chiếc áo khoác trong vali và treo chúng vào tủ. Cô thoáng thấy Giang Dục đang định mở một chiếc vali khác liền vội ngăn lại, "Cái đó mẹ không cần mở đâu, lát nữa con sẽ dọn."
Ngôi nhà này khá lớn, tầng một có bếp mở và phòng khách, bốn phòng ở tầng trên cùng một khu vườn nhỏ ở tầng trên cùng. Trước khi về đây Tưởng Nam Thư đã thống nhất rằng cô sẽ ở trong căn phòng ở tầng dưới. Giang Dục đã dọn dẹp căn phòng từ trước, dưới sự kiên trì thuyết phục của Lục Minh Khôn, bà còn thay toàn bộ gian phòng bằng đồ nội thất mới toanh.
Giang Dục nhìn cô: "Con không ở nhà sao?"
"Con ra ngoài đây, sẽ không quấy rầy thế giới tân hôn của hai người." Tưởng Nam Thư nháy mắt với mẹ.
"Cũng đã năm, sáu mươi tuổi rồi, con đang nói cái gì vậy…" Giang Dục có chút xấu hổ trước con gái mình, bà là bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ khoa, còn Lục Minh Khôn là chuyên gia khoa ngoại tim. Ông với vợ trước đã ly hôn nhiều năm, hai người quen nhau cũng đã lâu, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới xác định đến với nhau: "Một mình con ở tầng dưới, cũng coi như là có không gian riêng, con có thể ở đó vài tháng trước, sau khi nhà mới chúng ta sửa sang xong có thể dọn vào ở, đỡ phải đi thuê nhà."
Khu chung cư cũ nơi họ sinh sống đã bị dỡ bỏ cách đây vài năm, một căn hộ nhỏ ba phòng được xây dựng vào cuối năm ngoái. Giang Dục một mực nói căn nhà đó để lại cho cô, khi về cô sẽ tự mình trang trí.
"Con đã quen sống một mình rồi, ở chung với mọi người cũng không được tự nhiên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!