Chương 28: (Vô Đề)

Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, ánh đèn bàn bên giường tỏa ra một thứ ánh sáng mờ nhạt, huyền ảo. Tống Dã ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi cô gái trên giường, ngón cái lướt nhẹ qua cánh môi cô, không biết đã vuốt ve bao nhiêu lần.

"Ưm…" Tưởng Nam Thư có lẽ cảm thấy ngứa nên cau mày, hơi hé môi ra ngón tay của người đàn ông vừa lúc chạm tới, đụng phải đầu lưỡi ấm áp và ẩm ướt của cô. Như thể bị dòng điện chạy qua, lưng anh trong thoáng chốc cứng đờ, lập tức rụt tay lại.

Tưởng Nam Thư vẫn không biết gì, chỉ trở mình, hơi thở nhẹ nhàng và đều đặn.

Tống Dã ngồi đưa lưng về phía cô, hai chân dài duỗi thẳng, cánh tay chống trên đùi, lưng hơi cong, mặt vùi trong bàn tay thở dài một hơi, cố gắng kìm nén sự bất ổn trong cơ thể. Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi vào phòng tắm lấy khăn mặt ấm.

Khăn mặt ấm áp chạm lên mặt cô, Tưởng Nam Thư mơ màng lại cảm thấy không thoải mái, lẩm bẩm rồi đưa tay ra định nắm lấy khăn. Người đàn ông nắm lấy tay cô, cô lập tức giãy dụa đưa một tay khác ra, chân đá chăn, vung vẩy tay loạn xạ trong không khí.

Bốp—

Một cái tát vung vào cổ Tống Dã, móng tay cô cào qua da anh, hơi đau. Tống Dã nhíu mày khẽ rít lên một tiếng, cũng không ngờ cô lại không ngoan như thế khi say rượu. Anh bỏ khăn mặt xuống, ngồi bên giường hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm treo khăn lên, đi ra khỏi phòng ngủ, giữ cửa khép hờ.

Anh cầm theo hộp thuốc lá đi ra ban công, bật lửa "tách" một tiếng, cúi đầu châm thuốc. Khói thuốc lan tỏa, vấn vương trước cửa sổ kính trong suốt, Tống Dã nhả khói thuốc ngẩng đầu nhìn ra ngoài, những bông tuyết nhỏ như tơ liễu bay lả tả trong không trung rồi xoay tròn tự do, chầm chậm rơi xuống trước mặt anh.

Giang Thành không phải là thành phố có tuyết rơi hàng năm, hai năm trước còn không có tuyết. Đây là trận tuyết đầu tiên từ khi mùa đông đến, đến thật bất ngờ.

Giống như Tưởng Nam Thư của tối nay vậy.

Cảm giác sau cơn say không hề dễ chịu, đầu đau nhức lại còn cảm giác như toàn thân đang ở trong một giấc mơ, muốn mở mắt cũng phải vật lộn một lúc lâu. Tưởng Nam Thư nhắm mắt đưa tay sờ lên tủ đầu giường tìm điện thoại nhưng không thấy. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở tủ quần áo, cả người cứng lại, lập tức mở mắt. Trong ánh sáng mờ ảo, một người đàn ông cao lớn đứng quay lưng về phía cô, đang lựa đồ trong tủ.

Chỉ liếc mắt một cái là cả người cô như bị sốc, tim như ngừng đập, vội vã ôm chăn ngồi dậy, lùi lại và hét lên: "A! A! A! Anh là ai?! Sao lại ở nhà tôi?!"

Tống Dã dừng lại, quay người lạnh lùng nhìn cô từ trên cao: "Dậy rồi?"

Tưởng Nam Thư nhìn anh, đầu óc trống rỗng, tay ôm chặt lấy lồng ngực nơi trái tim đang đập loạn xạ, cơ thể từ từ thả lỏng hơn, cố gắng hít thở gấp gáp như vừa trải qua một cơn ác mộng: "Tống Dã? Anh…sao anh lại ở nhà tôi?"

Hù chết cô…

Suýt nữa cô còn tưởng mình say rượu rồi mang một người đàn ông lạ về nhà, xảy ra tình một đêm.

Tống Dã khoanh tay nhìn cô với vẻ thú vị, nhướng mày nhắc nhở: "Nhìn kỹ đi, đây là nhà tôi."

Tưởng Nam Thư: "Hả?"

Đầu cô đầy dấu chấm hỏi, ngơ ngác nhìn quanh. Những tấm rèm dày vẫn kéo kín, cô không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm, chỉ có ánh sáng chiếu qua cánh cửa mở hé nhắc nhở hiện tại đang là ban ngày. Lại cúi đầu nhìn chiếc chăn mình đang ôm, chất liệu bằng cotton có màu xám đậm…Đây chắc chắn không phải giường của cô. Chăn và ga giường của cô là màu trắng, vải nhung ngắn.

Cô ngước mặt lên, ngây ngốc nhìn Tống Dã, dần dần hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối qua. Cô nhớ là tối qua Trình Gia Gia đưa cô đến cửa, sau đó cô nhập mật mã vào cửa…nhưng sao lại ở nhà Tống Dã?

Cô chớp mắt: "Nhưng tôi nhớ là tôi đã nhập mật mã vào nhà, mật mã là ngày sinh nhật của tôi…" Cô dừng lại, nhịp tim vừa bình ổn lại nhanh chóng tăng tốc, "Mật mã nhà anh…?"

"Sinh nhật của Chà Bông." Tống Dã cúi đầu nhìn cô, "Trùng với ngày sinh nhật của em."

Tưởng Nam Thư sững sờ.

Tống Dã cúi đầu nhìn cô một lúc rồi xoay người lấy một bộ đồ từ trong tủ quần áo: "Đã là mười hai giờ rồi, tôi phải ra ngoài có việc. Em muốn tiếp tục ngủ ở đây hay dậy ăn chút gì đó?" Anh nói xong lại liếc nhìn cô một cái.

Đầu óc Tưởng Nam Thư vẫn còn hơi rối loạn, cô ôm chặt chăn, môi mím lại, ngẩng đầu nhìn anh rồi cúi xuống vén chăn, "Tôi đi về trước." Cô bước xuống giường, đôi chân thon dài trong chiếc quần leggings đen thẳng tắp, áo body trắng ôm sát người, vòng eo thon gọn càng làm nổi bật đường cong ở mông và ngực.

Tống Dã không thay đổi biểu cảm, chỉ khẽ quay đi, cầm bộ đồ trên tay rồi nói: "Quần áo của em ở tủ đầu giường, mặc vào."

Tưởng Nam Thư nhìn anh bước ra ngoài, cúi đầu nhìn lại bản thân mình, xấu hổ và ảo não gãi đầu một cái rồi nhìn về phía tủ đầu giường. Quần áo của cô đã được gấp gọn gàng trên bàn, rất chỉnh tề. Cô mặc váy và áo len vào, trong lúc gấp chăn không khỏi suy nghĩ, tối qua cô đã ngủ trên giường của anh, vậy Tống Dã ngủ ở đâu?

Cô mặc áo khoác lông vũ và quàng khăn đi ra ngoài, đi qua phòng tắm, bước chân hơi dừng lại một chút, quay người bật đèn nhìn vào gương. Khuôn mặt trong gương của vẫn bình thường, lớp trang điểm không hề bị lem, chỉ có tóc là hơi rối nhưng vẫn trắng sáng và xinh đẹp.

"Ăn bít tết không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!