Chương 27: (Vô Đề)

Tưởng Nam Thư cảm thấy món quà mình tặng thật sự rất ổn, không phải mua có chủ đích, không quá sến lại còn hữu dụng. Chỉ có điều…nhìn biểu cảm của Tống Dã, hình như anh không quá hài lòng thì phải?

Cô chớp mắt hỏi: "Anh không thích à?"

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, cười bất đắc dĩ: "Nếu không thích thì có món quà khác không?"

"Không có đâu." Tưởng Nam Thư vô tâm cười, "Sáng ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Bối đi tái khám nên không cần phải gửi qua chỗ anh nữa."

Nói xong cô quay người đi, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó,  lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi áo khoác quay người kín đáo đưa cho anh: "À đúng rồi, có một cây kẹo mút này."

Hôm nay trong buổi thử nghiệm game, bên bộ phận hành chính đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và thức uống cho người chơi, kẹo mút là thứ cô tiện tay lấy được bỏ vào túi mà chưa kịp ăn.

Tống Dã nhìn cô đóng cửa lại, lắc đầu bất lực rồi ôm đống đồ đó quay người, cũng đóng cửa lại.

Tối nay Chà Bông có Tiểu Bối nghịch ngợm nên tinh thần cũng rất phấn chấn, đang vươn người trên tấm thảm. Tống Dã ngồi xuống ghế sô pha, đem đồ ăn cho mèo và mấy món đồ chơi ném lại cho nó, nói: "Cái này là cô ấy tặng cho nhóc."

Chà Bông ngay lập tức nhào tới chơi đùa với Tiểu Bối, kêu meo một tiếng.

Tống Dã dựa người vào ghế sô pha lướt qua các tin nhắn, mấy năm nay anh ít khi ăn mừng sinh nhật nhưng những người nhớ đến anh thì không ít, mỗi năm đều nhận được kha khá tin nhắn chúc mừng. Anh chọn vài tin nhắn để trả lời, rồi mở đọc một chuỗi tin nhắn dài từ Lâm Diệu.

Lâm Diệu: "Cậu đang theo đuổi ai à? Có phải Tưởng Nam Thư không?"

Lâm Diệu: "Đừng có nói là không, từ khi Tưởng Nam Thư quay trở lại cậu đã nói là cậu đang theo đuổi người rồi."

Lâm Diệu: "Nói thật đi, có phải cô ấy không?"

Tống Dã không thích Lâm Diệu nhắc đến chuyện cũ. Trong mấy năm qua anh ta rất ít khi nhắc lại, tuy nhiên thấy bạn mình vẫn còn độc thân, thỉnh thoảng lại không nhịn được mà hỏi: "Có phải vì Tưởng Nam Thư không?"

Một tay anh cầm điện thoại, gõ một chữ để trả lời.

Tống Dã: "Đúng."

Để kích thích anh, Lâm Diệu gửi một tin nhắn thoại dài sáu mươi giây. Tống Dã đã đoán được nội dung của tin nhắn, hoàn toàn không có ý định mở ra nghe.

Tống Dã: "Cậu đừng gây thêm phiền phức cho tôi, với cô ấy phải lịch sự một chút."

Trả lời xong câu này Tống Dã bỏ điện thoại xuống không quan tâm đến Lâm Diệu nữa, đứng dậy đi tắm.

Ngày hôm sau Tưởng Nam Thư đưa Tiểu Bối đến bệnh viện tái khám rồi mới đi làm. Buổi trưa nhận được tin từ bác sĩ nói tình hình hồi phục của Tiểu Bối rất tốt, sau này không cần phải nhốt trong lồng nữa. Cô trao đổi với bác sĩ nói tối nay Tiểu Bối sẽ ở lại bệnh viện, sáng mai sẽ quay lại đón nó về.

Hôm nay mọi người đều làm việc rất hăng say, Chu Giai Lạc đi cùng Tưởng Nam Thư đến phòng trà, không nhịn được mà phàn nàn: "Đúng là một đám trâu bò, tăng ca suốt như vậy thi thoảng mới có một ngày nghỉ mà như thể được tiêm thêm máu gà vậy."

Tưởng Nam Thư cười nhẹ: "Chị thấy em cũng như được tiêm máu gà rồi."

Chu Giai Lạc cười hì hì: "Phương Húc hẹn em đi chơi đêm giao thừa." Nói đến Phương Húc, cô ấy liếc nhìn biểu cảm của Tưởng Nam Thư, ngập ngừng hỏi: "Nam Thư, trước đây lúc chị học chung với Phương Húc, anh ấy là người thế nào? Em cũng không quen những người bạn xung quanh anh ấy nên muốn hỏi chút."

Thực ra Tưởng Nam Thư không tính là thân với Phương Húc, anh ta là bạn thân của Trần Thanh Việt, mỗi lần Trần Thanh Việt gọi cô đi chơi thì gần như Phương Húc cũng đều có mặt. Hồi cấp ba Phương Húc và Lâm Diệu có chút giống nhau, đều đối xử với cô rất khách sáo.

Tưởng Nam Thư cảm nhận được Chu Giai Lạc có cảm tình với Phương Húc, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chị cũng chỉ học chung lớp với cậu ta một năm thôi, lúc đó thấy cậu ta cũng khá tốt, thành tích học tập cũng ổn."

"Vậy thì tốt rồi, em định tiếp tục với anh ấy thử xem." Chu Giai Lạc rất vui vẻ, lại hỏi cô: "Tối nay chị định đi đâu chơi?"

"Đi nghe hòa nhạc."

"Oa oa oa! Em cũng muốn đi lắm nhưng không mua được vé!"

"Vé chợ đen Gia Gia mua, đắt lắm!"

Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi phòng trà, đúng lúc gặp Tống Dã và tổ thiết kế đang chuẩn bị họp. Cả nhóm đi ngang qua hai người họ tiến vào phòng họp bên cạnh. Tưởng Nam Thư ngẩng đầu lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Tống Dã lại vội vàng cúi đầu xuống tỏ vẻ như không có chuyện gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!