Hai người trở về trước cửa nhà đã là hơn một giờ sáng. Tưởng Nam Thư đứng ở cửa, mặt không chút biểu cảm, nhận lấy túi đồ mà Tống Dã đưa qua nói: "Phiền anh giúp tôi mang Tiểu Bối ra đây, tôi sẽ không vào nhà đâu."
Tống Dã ừ một tiếng, mở cửa bước vào trong, rất nhanh sau đó đã mang Tiểu Bối ra.
Tưởng Nam Thư cúi đầu nhận lấy chiếc lồng, không nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn Tiểu Bối bên trong rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ không mang Tiểu Bối qua đây nữa."
"Tại sao?" Tống Dã lạnh giọng hỏi, nhíu mày nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu: "Sợ mắc nợ tôi? Hay sợ tôi lấy mèo ra uy hiếp em điều gì?"
Tưởng Nam Thư im lặng.
Thật ra, cô không sợ mắc nợ Tống Dã, dù sao Tiểu Bối đã ở nhà anh vài ngày rồi, thêm vài ngày nữa cũng không khác biệt. Nhưng giờ đây cô chỉ đang tức giận, giận điều gì ư?
Có lẽ là giận anh lần đầu nói thích cô lại không phải vào lúc cô cần nhất. Giận anh chỉ dùng một câu "Tôi hối hận rồi" để nhẹ nhàng gạt đi những năm tháng cô đã ôm trong lòng biết bao day dứt. Giận bản thân mình không có tiền đồ, đến lúc này mà vẫn rung động chỉ vì một câu "Tôi thích em."
Trước đó cô đã thề thốt chắc chắn, vậy mà lại dễ dàng bị lung lay như thế.
"Tôi không sợ những chuyện đó, tôi chỉ…"
"Không phải nói em khó theo đuổi sao?" Tống Dã ngắt lời cô, giọng nói có chút bất lực: "Tôi chưa bao giờ ép em phải đưa ra bất kỳ quyết định nào. Em không cần cố ý tránh mặt tôi."
Tưởng Nam Thư ngẩn người, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút mơ hồ. Cô vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
"Muộn rồi, về nghỉ ngơi đi." Tống Dã cúi đầu nhìn cô.
Tưởng Nam Thư thu ánh mắt lại, cúi đầu xoay người đi vào. Sau khi mở cửa, nghe thấy cửa nhà bên cạnh cũng mở ra cô vẫn quay đầu nhìn sang, hướng về bóng lưng cao lớn của anh mà nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đi ăn."
Tống Dã khựng lại, xoay người nhìn cô. Anh dẫn cô ra ngoài với mục đích ban đầu là muốn cô vui vẻ, nhưng không ngờ cuối cùng đây lại trở thành nguyên nhân khiến cô không vui. Hai người đứng cách nhau một hành lang, im lặng nhìn nhau.
Khi Tưởng Nam Thư nghĩ rằng anh sắp nói gì đó, cảm xúc sâu thẳm trong ánh mắt anh đã thu lại, anh nhìn thẳng vào cô, thấp giọng nói: "Ngủ ngon."
Tối hôm đó, không ngoài dự đoán Tưởng Nam Thư bị mất ngủ. Mãi mới chợp mắt được, nhưng lại mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ suốt cả đêm. Khi tỉnh dậy vào buổi sáng đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu, phòng vẫn tối đen, nhất thời cô không phân biệt được mình đang trong mơ hay đã tỉnh. Trong cơn hoang mang, cô lần mò lấy điện thoại, bật sáng màn hình, phát hiện mới chỉ bảy giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn tối. Nằm thêm hơn mười phút vẫn không ngủ lại được, cô quyết định ngồi dậy.
Ăn sáng xong, cô nhắn tin cho Chu Giai Lạc, bảo sẽ mang bữa sáng đến cho cô ấy. Sau khi chờ Tiểu Bối ăn xong, cô mới thay đồ và trang điểm. Trước khi ra ngoài, cô lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn mang theo Tiểu Bối. Cô đặt lồng vận chuyển ở trước cửa nhà Tống Dã, cúi đầu nhắn một tin cho anh.
Thư: [Tôi để Tiểu Bối trước cửa nhà anh rồi nhé.]
Cô đi đến thang máy, bấm nút. Khi cửa thang máy mở, vừa lúc Tống Dã cũng mở cửa nhà. Hôm nay cô ra ngoài sớm hơn nửa tiếng so với thường ngày, khi nhận được tin nhắn anh đang rửa mặt.
Tưởng Nam Thư liếc nhìn anh một cách bình thản, chỉ vào lồng vận chuyển ở cửa: "Tôi đi trước đây."
Ở công ty, Chu Giai Lạc mở hộp cơm ra thấy trong đó là các món điểm tâm kiểu Hồng Kông, quay sang hỏi:
"Chị Tưởng Nam Thư, tối qua chị thật sự đi ăn đồ Hồng Kông à? Em còn tưởng…"
"Tưởng chị kiếm cớ tránh mặt hả?" Tưởng Nam Thư cười nhạt. "Ăn nhanh đi, nguội rồi."
Chu Giai Lạc cười: "Được, cảm ơn chị nhé."
Chu Giai Lạc không hỏi thêm về chuyện tối qua, điều này khiến Tưởng Nam Thư thở phào. Những đồng nghiệp như Chu Giai Lạc luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thường thì cô ấy rất thích hóng chuyện, nhưng lại biết giữ chừng mực.
Sau khi Tống Dã đến công ty, anh tổ chức một cuộc họp với tổ kế hoạch để thảo luận về kế hoạch giai đoạn tiếp theo.
Lương Vận lên tiếng: "Không đợi dữ liệu thử nghiệm ra rồi mới viết sao?"
"Tại sao phải đợi?" Tống Dã lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Lương Vận không nói thêm gì nữa.
Lý Ý thì không nhường nhịn anh ta, cười khẩy: "Anh nghĩ nếu lần này dữ liệu thử nghiệm không tốt, ông chủ sẽ lại muốn cắt dự án? Vậy nên giai đoạn sau khỏi cần viết nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!