Chương 25: (Vô Đề)

Sau khi vào thang máy Tống Dã mới buông tay cô ra, giơ tay ấn nút xuống tầng phụ thứ hai. Tưởng Nam Thư ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, gần đây anh tăng ca rất nhiều, đêm hôm trước còn thức trắng, gần như đã làm việc quá sức. Hôm nay là ngày hiếm hoi mới được tan làm sớm, vốn dĩ nên nghỉ ngơi cho thật tốt thì lại đưa cô đi ăn khuya như thế này thì khả năng một giờ sáng họ mới quay về được.

Bởi vì anh đang theo đuổi cô sao? Cho nên mới nguyện ý chịu cực như vậy?

Cô nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm vào bóng hai người đang phản chiếu trên cửa thang máy, chậm rãi nói: "Thật ra tôi cũng không đói lắm, anh không cần đưa tôi ra ngoài… hơi phiền, anh về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Áo khoác ngoài của Tống Dã đã mở, một tay anh cầm chìa khóa xe một tay đút vào túi quần. Ánh mắt anh nhìn vào cánh cửa thang máy sáng bóng rồi lại nhìn cô: "Vậy ra ban nãy em nói chưa ăn no chỉ là gạt tôi? Vì sao tâm trạng không tốt?"

"…" 

Tưởng Nam Thư không biết tại sao anh cảm nhận được, chuyện ấy chỉ nói một lần trong hôm nay đã khiến cô hao tổn hết sức lực, cô cúi đầu mím môi: "Đúng thật là ăn chưa no."

Chủ đề quay trở lại điểm ban đầu.

Tống Dã cúi đầu nhìn cô: "Em có muốn ăn chút món kiểu Hồng Kông không?"

"Nhà hàng lần trước ấy à?" Cô chớp mắt.

"Ừm."

"Ăn….!"

Xe chạy ra khỏi khu dân cư, Tưởng Nam Thư nhìn đồng hồ, từ lúc cô vào khu dân cư rồi lại đi ra chỉ mới chưa đầy mười lăm phút. Trình Gia Gia hẳn vẫn chưa về tới nhà, nếu cô ấy biết…

Tưởng Nam Thư suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho cô bạn.

Thư: [Tống Dã và tớ sẽ đi ăn mấy món kiểu Hồng Kông, cậu có muốn đi không?]

Cô còn gửi địa điểm qua nữa.

Một lúc sau, Trình Gia Gia, người vẫn đang đợi đèn đỏ trên đường nhìn thấy tin nhắn này thì trực tiếp trả lời bằng một tin nhắn thoại: [Tớ vội vàng đưa cậu về nhà chỉ để cậu nắm bắt khoảnh khắc cuối cùng đi đón Giáng sinh với cậu ta?]

Tưởng Nam Thư hạ giọng, lén lút áp vào tai để nghe, sau khi nghe xong thì thấy có hơi tội lỗi nên trả lời cô ấy một lần nữa.

Thư: [Vậy cậu có đi không?]

Trình Gia Gia: [Bóng đèn như tớ đi để làm gì?]

Thư: [……]

Trình Gia Gia: [Cứ đi cùng Tống Dã thôi. Ăn ngon rồi về ngủ một giấc thật đã, không cần suy nghĩ nhiều.]

Nhớ lại những chuyện nặng nề trong quá khứ quả thật khiến tâm trạng Tưởng Nam Thư không hề tốt, rất có thể đêm nay cô sẽ mất ngủ. Cô tắt màn hình và lén quay đầu nhìn Tống Dã.

Tống Dã nhìn thì có vẻ lạnh lùng, đôi khi miệng lưỡi còn hơi ác, cách nói chuyện khiến người ta không biết phải làm thế nào để tiếp lời nhưng anh vẫn luôn ân cần và chu đáo, ít nhất anh đã đối với cô như vậy từ thời cấp ba. Hồi mới gặp lại, mối quan hệ giữa họ vẫn còn khá ngượng ngùng, cũng không biết từ khi nào mối quan hệ này lại bắt đầu dần thay đổi. Có vẻ như…mọi chuyện bắt đầu từ khi cô nhặt được Tiểu Bối.

Giao thông trên đường lúc này thuận lợi đến bất ngờ, có lẽ là do trong thành cổ tương đối ít người. Tống Dã đỗ xe gần lối vào ngõ xong vẫn chưa đến mười hai giờ.

So với các cửa hàng và trung tâm mua sắm ở trong thành phố thì không khí Giáng sinh ở thành cổ không tấp nập được như vậy. Tưởng Nam Thư đứng bên lề đường nhìn lối vào con hẻm chỉ có hai cửa hàng có trang hoàng cây thông Noel. Một trong số đó là quán trà ngay đầu ngõ, phong cách trang trí của quán trà này rất giống với mấy quán trà lâu năm ở Thâm Thành và Dương Thành. Biển hiệu ghi "Quán trà Trần Ký Hồng Kông" với đèn neon màu đỏ rất bắt mắt vào ban đêm.

Tống Dã khóa xe đi đến bên cạnh cô: "Đi thôi."

Không gian quán trà không lớn, chỉ khoảng bảy mươi tám mươi mét vuông nhưng bên trong lại có rất nhiều người. Tưởng Nam Thư vừa bước vào đã nghe thấy có người nói tiếng Quảng Đông, cô nhìn theo âm thanh phát ra thì thấy một người phụ nữ trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi mặc trên người đồng phục nhưng mái tóc lại được chăm chút uốn xoăn, khuôn mặt được trang điểm tinh tế khiến bà ấy trông giống một bà chủ quyến rũ trong mấy bộ phim Hồng Kông ngày xưa. Đây chắc là bà chủ quán rồi.

Bà chủ là người Dương Thành, kết hôn và sinh sống ở đây được nhiều năm đã cùng chồng kinh doanh quán trà này cũng hơn mười năm. Bà đứng trước cửa sổ chờ lên món cho khách, quay đầu nhìn thấy hai người thì mỉm cười chào hỏi: "Anh chàng đẹp trai, hôm nay dẫn bạn gái đến à? Muốn ăn gì nào?"

"Tới đây chọn món đi."

Tưởng Nam Thư: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!