"Hả?"
Kiểu nghi hoặc thế này quả thực là Trình Gia Gia nói được, cô ấy kinh ngạc vội vàng nhìn Tưởng Nam Thư, quen biết nhiều năm như vậy cô biết người Tưởng Nam Thư thích chỉ có mình Tống Dã. Lòi ra bạn trai cũ từ khi nào vậy?
Phương Húc nhìn biểu cảm của cô ấy cũng ngây người, "Hai cậu chưa từng hẹn hò thật à?"
"Ai nói chúng tôi hẹn hò?" Tưởng Nam Thư bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn Phương Húc, "Trần Thanh Việt nói sao?"
"Ừm…" Phương Húc ngây người, có chút không nói nên lời, "Năm tốt nghiệp đại học, có một lần cậu ta uống say rồi nói lại là thực ra hai người chưa từng hẹn hò, hai người cũng không thể hẹn hò được…Nói thực ra cậu không thích cậu ta, chỉ là thấy cậu ta đáng thương, sau này còn không cả thương cảm nữa…" Anh ta thấy mình không nên nhắc đến chủ đề này nhưng đã lỡ nói rồi nên không thể không nói tiếp, "Lúc đó tôi còn tưởng cậu ta uống nhiều nên nói nhăng nói cuội, dù sao thì tôi cũng biết cậu ta vẫn luôn thích cậu, tưởng rằng việc hai người chia tay khiến cậu ta chịu đả kích quá lớn."
Ánh mắt Tưởng Nam Thư vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì. Cô không nói, những người khác cũng không biết nói gì, bầu không khí trầm mặc đến ngượng ngập.
Một hồi sau, Tưởng Nam Thư mở miệng: "Tôi và cậu ta chưa từng hẹn hò."
"Nếu đã là hiểu lầm, sau này anh đừng nhắc đến nữa." Chu Giai Lạc kéo cổ tay áo Phương Húc.
Có những cặp đôi chia tay cũng không chịu thừa nhận mình từng hẹn hò, hơn nữa tình trạng của Trần Thanh Việt khá đặc biệt, bây giờ Phương Húc cũng không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào. Đã hối hận vì lỡ nhắc đến việc này, anh ta ngượng ngùng tìm nước đi xuống: "Được."
Chu Giai Lạc lại nhìn Tưởng Nam Thư, "Nam Thư, bọn chị có muốn đi ăn không?"
"Vẫn đang xếp hàng." Tưởng Nam Thư nhìn cô ấy cười, chỉ mã số xếp hàng trên tay, "Em thì sao?"
"Bọn em cũng định ăn nhà hàng này, lúc nãy đỗ xe lâu quá lại có nhiều người xếp hàng nên đành thôi, bọn em mua vé xem phim rồi."
Tưởng Nam Thư ngẫm nghĩ, đưa thẻ số trên tay cho cô ấy, "Vậy em đi ăn đi, chị vừa xem xong, còn khoảng 10 bàn nữa là đến, chắc không phải đợi lâu đâu."
Chu Giai Lạc ngây người: "Vậy bọn chị thì sao? Hay là mình cùng ghép bàn."
"Chị vừa bảo Gia Gia là chị lại muốn ăn đồ HongKong, đang định đổi địa điểm." Tưởng Nam Thư không muốn ghép bàn, cũng không muốn để Chu Giai Lạc xếp hàng dài như vậy, coi như cô trả công tối nay đi nhờ xe, cô kéo Trình Gia Gia ở bên cạnh, "Vậy bọn chị đi đây, hai người chơi vui vẻ nhé."
Trình Gia Gia rất phối hợp, cười vẫy tay nhìn họ, "Bye bye."
Hai người đi được hai bước, Chu Giai Lạc mới nói "bye bye", hoang mang nhìn họ rời đi mới cầm thẻ xếp hàng trên tay nhìn qua Phương Húc. Phương Húc cảm thấy mình đã phá hỏng bầu không khí của buổi hẹn hò nên có hơi ngại, hỏi cô: "Vậy…Chúng ta đi ăn nhé?"
Chu Giai Lạc bĩu môi: "Đương nhiên phải đi, không thể lãng phí được."
Hai người đi được vài bước, Chu Giai Lạc không nhịn được mà quay đầu hỏi: "Bạn anh tại sao lại nói mình từng hẹn hò với chị Nam Thư vậy?" So với đối tượng xem mắt mới chỉ gặp mặt ba lần, cho dù cô khá có thiện cảm với đối phương nhưng cô càng nghiêng về phía Tưởng Nam Thư, người cô đã làm việc chung gần một tháng hơn.
Phương Húc cầm điện thoại ra, đang do dự có nên nói với Trần Thanh Việt, nghe vậy thì quay sang nhìn cô không biết phải nói thế nào, anh ta thở dài: "Chuyện của họ có hơi phức tạp, anh không biết phải nói sao, sợ nói sai lại khiến em không vui."
Chu Giai Lạc cảm thấy đây là chuyện riêng của Tưởng Nam Thư nên không gặng hỏi nhưng không nhịn được mà nói hai câu: "EQ của anh…thật khiến người ta lo lắng."
–
Tưởng Nam Thư và Trình Gia Gia đi đến đầu bên kia của trung tâm thương mại, cuối cùng Trình Gia Gia không nhịn được nữa, quay đầu nhìn cô: "Trần Thanh Việt là ai vậy? Sao trước kia tớ chưa từng nghe thấy tên cậu ta?"
Hai người đã quen nhau gần mười năm, vậy mà cô ấy chưa từng nghe qua cái tên này. Hơn nữa người này còn là bạn trai tin đồn của Tưởng Nam Thư.
Tưởng Nam Thư cầm túi bánh kem lên, nhìn cô ấy: "Tìm chỗ ngồi ăn bánh kem đi?"
Hôm nay là Giáng Sinh, giờ này các cửa hàng đều rất đông người. Cuối cùng họ chọn ngồi ở bậc cầu thang ở cửa thoát hiểm, Tưởng Nam Thư mở hộp ra, hai người cầm thìa ăn.
Trình Gia Gia nhìn cô ăn bánh kem, sốt ruột, "Cậu mau nói đi!"
Tưởng Nam Thư lại ăn thêm miếng bánh nữa, bất đắc dĩ cười nói: "Tớ chưa từng nói với ai về chuyện này giống như bí mật trong lòng ấy, cậu để tớ nghĩ xem nên nói từ đâu, nói như thế nào."
Được thôi.
Trình Gia Gia cũng cúi đầu ăn bánh kem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!