Tống Dã đút hai tay vào túi, hờ hững nhìn cô một lúc, thấy được nơi đáy mắt cô vô tình lộ ra một tia xảo quyệt.
Anh quay mặt đi, bình tĩnh nói: "Tưởng Nam Thư, em cứ thử thăm dò tôi một chút đi."
Tưởng Nam Thư: "…"
Tâm tư của cô đã bị vạch trần, cả khuôn mặt nóng bừng, cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Thang máy dừng ở tầng sáu, một đôi vợ chồng trẻ bước vào. Người bố đang bế một cậu bé khoảng ba bốn tuổi trên tay, còn người mẹ trẻ cầm theo một túi xách nhỏ.
Tống Dã lui về sau một bước, đứng bên cạnh cô, tay áo hai người nhẹ nhàng cọ xát dính vào nhau. Không hiểu sao Tưởng Nam Thư lại có một cảm giác như bị áp bức, cô chớp mắt, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh vang lên từ trên đỉnh đầu cô: "Hẹn ai?"
Cậu bé đang nằm trên vai bố, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tưởng Nam Thư, khi bắt gặp đôi mắt ngây thơ vô hại của bé con, cô không dám nói dối nên trầm mặc mất ba giây.
"Chị ơi, bố mẹ em nói nếu người khác đặt câu hỏi thì phải trả lời, nếu không…" Cậu bé còn chưa nói hết lời đã bị bố dùng tay trái bịt miệng lại. Động tác của anh ấy thuần thục đến mức có lẽ anh ấy đã thường xuyên làm như vậy.
Tưởng Nam Thư: "…"
Nếu không thì sao? Nếu không thì sẽ rất bất lịch sự ư?
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, có thứ gì khá xấu hổ đang lan rộng xung quanh.
Mẹ cậu bé quay đầu, lúng túng nhìn hai người đầy vẻ hối lỗi: "Thật xin lỗi, thằng bé nhà tôi chỉ đang nói lung tung thôi."
"Không có gì, trẻ con nghĩ gì nói vậy." Tống Dã cười nhẹ một tiếng, nghiêng người hơi dựa về phía cô, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi: "Còn em thì sao?"
Loại hành vi cố tình giở trò xấu này không giống anh của ngày thường chút nào, hai má Tưởng Nam Thư hơi nóng lên, vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản rồi nói: "Không sao."
Tống Dã cười chế nhạo: "Ồ."
"…"
Tưởng Nam Thư cảm thấy xấu hổ như kẻ đi ăn trộm gà bất thành còn làm mất nắm gạo.
Đinh–
Thang máy đến tầng một, cô không chút do dự bước nhanh ra ngoài: "Tôi đi trước đây."
Cô bước ra khỏi tòa nhà, hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trình Gia Gia: [Nếu cảm giác của tớ không sai thì hình như Tống Dã đang theo đuổi tớ thật.]
Trình Gia Gia: [! ! ! !]
Trình Gia Gia: [Bận xíu, tối nay nghe giải thích rõ!]
Thư: [Được rồi…]
Phiên bản hôm nay sẽ được phát hành, cả tổ hạng mục đều bận rộn như đánh trận. Hơn năm giờ chiều, Tống Dã vẫn đang cùng đội nghiên cứu và phát triển thực hành bản thử nghiệm cuối cùng. Chu Giai Lạc nghển cổ nhìn sang bên đó, có chút gấp gáp: "Phiên bản này liệu có thể phát hành trước sáu giờ được không? Sao em cứ có cảm giác hơi…"
Tưởng Nam Thư biết cô ấy đang vội muốn đến buổi hẹn hò hôm nay nên liếc nhìn đồng hồ ở góc dưới bên phải máy tính, "Còn nửa tiếng nữa" Cô lại bấm vào mục lục của hạng mục, định thử lại một lần nữa phiên bản đã chỉnh sửa được tải lên vào lúc chiều.
Các lỗi cấp độ S và cấp độ A trong phiên bản này đã hoàn toàn được sửa. Có lẽ Tống Dã muốn sửa thêm một số lỗi cấp độ B và C vì vẫn còn thời gian. Tưởng Nam Thư đã chơi phiên bản thử nghiệm nhiều lần và điều khiến cô phải sáng mắt là mỗi lần chơi đều có thêm một trải nghiệm mới. Tại một cuộc họp trước đó Tống Dã đã nói qua về ưu thế của hạng mục A so với các game thế giới mở khác trên thế giới đó là sẽ đưa công nghệ AI vào đó.
Trên thực tế, công nghệ sử dụng AI trong game vẫn chưa hoàn toàn thành thục. Cũng đã có nhiều nhà sản xuất trong và ngoài nước tích hợp AI vào game nhưng AI họ sử dụng chỉ có hiệu quả ở mức trung bình và ít nhiều vẫn tồn tại lỗi. Nếu ứng dụng được công nghệ này thuần thục chắc chắn sẽ bùng nổ.
Phiên bản *NPC thử nghiệm là sản phẩm thử nghiệm đầu tiên. Lời thoại của NPC này không phải những khuôn mẫu cố định do người điều hành viết mà là một NPC được định hình bởi AI và có thể tự do tương tác cũng như giao tiếp với người chơi.
*NPC: NPC là viết tắt của từ Non
-player character, là một nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển. NPC thường sẽ có tương tác ít hoặc nhiều với người chơi tùy thuộc vào sự đầu tư của tựa game đó dành cho các NPC.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!