"Tưởng Nam Thư," Tống Dã đột nhiên ngắt lời cô, cúi đầu nhìn, "Bây giờ em có còn thích ai không?"
Tưởng Nam Thư hơi sửng sốt một chút. Anh như này là đang hỏi cô có còn thích anh hay không à? Nhưng trước đó cô đã nói, cô không muốn thích anh nữa.
Đèn ở trước sảnh vẫn chưa bật ánh sáng có hơi mờ mịt, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, vài ngày trước cô có thể dễ dàng nói ra là bản thân không còn thích anh nữa nhưng giờ đột nhiên trở nên có chút khó mở miệng. Nhớ lại lời thề trước đó cùng lời khuyên của Trình Giai Giai, cô quật cường nhìn anh cứng ngắc nói: "Không có."
"Trừ tôi ra," Ánh mắt sâu thẳm của Tống Dã nhìn cô. Cảm xúc trong mắt như bị đè nén, kiềm chế, giống như thủy triều đen cuồn cuộn, giọng nói của anh trầm thấp lại khàn khàn lạnh lùng, "Những người khác, em cũng không thích?"
"?"
Cái gì? Còn ai khác nữa?
Anh đang nghĩ mấy năm qua cô đã thích ai khác hoặc từng yêu đương sao?
"Không có." Tưởng Nam Thư vẫn cứng rắn nói.
Từ đầu đến cuối cô chỉ thích một mình anh.
Tống Dã nhìn cô gái trước mặt, điện thoại đang nắm trong tay đột nhiên vang lên. Anh thu lại cảm xúc, cúi đầu nhìn xuống màn hình. Là Lý Ý gọi tới.
Cuộc gọi này đến rất đúng lúc, hôm nay Tưởng Nam Thư cũng đã tiêu hao hết dũng khí, cô không muốn tiếp tục nói về chuyện này với anh nữa. Cô lùi về sau một bước, làm bộ đóng cửa lại: "Anh mau đến công ty đi, chắc là bọn họ đã ăn xong rồi."
Tống Dã không nhận điện thoại, ngước mắt nhìn cô, thấp giọng "ừm" một tiếng nói: "Vậy tôi đi đây." Người đàn ông xoay người đi ra ngoài cửa.
Tưởng Nam Thư nói một câu "tạm biệt" rồi tức tốc đóng cửa lại, cô đứng sau cánh cửa và hít một hơi thật sâu. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, Tống Dã đã xuống lầu. Cô cầm điện thoại di động lên, muốn gửi tin nhắn cho Trình Hạ, nhưng phía trên màn hình đã hiện lên một tin nhắn.
S: [Tối mai tổ hạng mục sẽ tổ chức liên hoan.]
Tưởng Nam Thư: "…"
Cố ý đúng không? Cái chính là không muốn cô đi xem phim với Trình Hạ không phải sao?
Tống Dã không nói theo đuổi cô hay không, nhưng lại không muốn cô đi xem mắt. Có lẽ…là vì anh cũng chưa nghĩ tới chuyện đó? Dù sao lúc trước anh cũng là người đã từ chối cô.
Tưởng Nam Thư phớt lờ anh, tiếp tục trả lời Trình Hạ: [Tổ hạng mục của chúng tôi có buổi liên hoan vào tối mai.]
Trình Hạ nhanh chóng trả lời: [Vậy khi nào em có thời gian chúng ta hẹn gặp sau.]
Còn có cuộc hẹn khác sao? Đối phương hẳn có thể cảm nhận được sự từ chối khéo léo của cô chứ? Sự kiên trì này liệu có phải vì muốn nể mặt Lục Minh Khôn và Giang Dục không?
Tưởng Nam Thư suy nghĩ một lúc rồi trả lời lại: [Có phải chú Lục hoặc mẹ tôi lại hỏi chúng ta đã tiến triển tới đâu không? Anh không cần quá lo lắng về họ, chỉ cần nói tôi bận không có thời gian, qua vài ngày là họ sẽ không hỏi nữa đâu.]
Bên kia im lặng một lúc rồi mới trả lời.
Trình Hạ: [Là bản thân tôi muốn gặp mặt em. Em không cần vội từ chối tôi. Đợi khi nào em có thời gian, chúng ta lại nói.]
Tưởng Nam Thư: "…"
Cô bất lực, không biết phải trả lời thế nào.
Tưởng Nam Thư trở về nhà dọn dẹp lại bếp, sau khi dọn dẹp xong liền đi tới phòng khách cùng Tiểu Bối. Cô ngồi trên thảm, bế Tiểu Bối ra khỏi lồng đặt lên đầu gối của mình. Cô phát hiện tâm trạng hôm nay của Tiểu Bối khá tốt, không giống mọi lần vừa thoát khỏi lồng là làm ầm ĩ như ngựa hoang, cũng không kích động tới mức hưng phấn quá độ mà chỉ ngồi lặng lẽ trong lòng cô, thậm chí có chút lạnh lùng.
Có lẽ là vì tối nay có người ở lại với nó.
"Tiểu Bối, em thật không có lương tâm, chị là chủ của em mà mới nửa ngày em đã không bám lấy chị nữa rồi?"
"Meo."
"Em thích nhà bên cạnh sao? Vì nhà bên cạnh có một chú mèo khác à? Hay là em thích anh chàng nhà bên cạnh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!