Sau khi quay người mở cửa Tưởng Nam Thư mới cảm thấy có gì đó không đúng, đây không chỉ là việc cô lén lút trốn làm mà còn là gửi mèo sang nhà Tống Dạ?
Chẳng phải điều này…vô hình làm tăng thêm sự mờ ám hay sao? Nó đã vi phạm vào nguyên tắc của cô.
"Chờ đã!" Cô không nhịn được gọi lên.
"Còn chờ gì nữa? Nhanh lên, tôi cần tắm rửa rồi ngủ một giấc." Tống Dã thay giày ở cửa, quay đầu liếc nhìn cô, mệt mỏi nói: "Khi nào em đến đón nó cũng được. Buổi tối quay về rồi đón."
Nói xong không đợi cô trả lời anh sải bước vào nhà.
Tưởng Nam Thư: "…"
Cô đang đi gửi trẻ hay sao? Buổi tối lại đến đón là thế nào?
Giọng anh nghe có vẻ mệt mỏi.
Tưởng Nam Thư không muốn lằng nhằng kéo thêm phiền toái liền quay trở vào nhà xách lồng đi ra. Cô đứng ở cửa do dự một chút, cởi giày ra, chân còn mang vớ đi vào.
Vừa bước vào cô đã cảm thấy cả ngôi nhà thật quen thuộc, ngay cả chiếc ghế sofa cũng mang màu xám đen hình chữ L. Điểm khác biệt là Lục Du Xuyên chọn ghế sofa da còn Tống Dã chọn chất liệu vải, có lẽ là vì anh ấy nuôi Chà bông.
Nếu đêm khuya mà đi vào nhầm nhà có khi cũng không nhận ra mất.
Lục Du Xuyên thực sự là… Sao anh ấy có thể sao chép thiết kế của người khác y nguyên như thế này? Anh ấy không có thêm ý tưởng nào khác à? Nhưng cũng bớt việc! Tống Dã cũng đồng ý mà.
Tống Dã thả lỏng dựa vào ghế sô pha, Chà Bông với cái bụng thịt múp míp nằm ưỡn ra bên cạnh, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng gãi gãi khiến Chà Bông thoải mái kêu meo meo.
Anh ngước mắt nhìn cô: "Để đó đi, tối nay mọi người sẽ không phải tăng ca quá muộn đâu, khi nào em về thì nói với tôi một tiếng."
Tưởng Nam Thư nhìn người Chà Bông mềm mại thì rất muốn sờ nó một chút nhưng cố kìm lại. Cô đặt cái lồng di động xuống, dừng lại một chút rồi nhìn anh: "Cảm ơn anh. Vậy anh nghỉ ngơi đi."
Cô bước ra khỏi nhà Tống Dã, sau đó giúp anh đóng cửa lại.
Trên đường trở về công ty Tưởng Nam Thư vẫn cảm thấy thái độ của Tống Dã đối với mình có gì đó rất kỳ lạ nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng nên cô càng không dám suy nghĩ sâu xa.
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Là tin nhắn của Trình Gia Gia.
Trình Gia Gia: [Giáng Sinh cậu có rảnh không? Có muốn cùng tớ đi ăn tối và xem phim không?]
Thư: [Hôm đó là ngày phát hành phiên bản trò chơi, tớ không biết mấy giờ sẽ tan làm nữa.]
Trình Gia Gia: [Trước kia lúc cậu ở Thẩm Thành, mấy tháng không gặp thì không nói làm gì. Giờ cậu đã về đây, nói thử xem cậu gặp tớ được bao nhiêu lần rồi?]
À…
Hình như hai lần nhỉ?
Tưởng Nam Thư gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc bận rộn: [Gần đây tớ bận quá, tết đầu năm chúng ta cùng nhau đi dạo phố và ăn tối nhé?"]
Trình Gia Gia: [Ngày 31, cùng nhau đón tết thôi! ]
Cô gửi một bức ảnh, Tưởng Nam Thư bấm vào thì thấy hai tấm vé xem buổi hòa nhạc đêm giao thừa. Dàn nhạc này đã nổi tiếng từ 20 đến 30 năm, là thanh xuân của rất nhiều thế hệ. Vé xem buổi hòa nhạc rất khó kiếm. Lúc trước khi ở Thâm Thành cô và các đồng nghiệp muốn đi xem nhưng đều không thể mua được vé.
Thư: [Vé mua từ chợ đen à?]
Trình Gia Gia: [Đúng vậy, rất đắt. Nên cậu phải đi đó, đừng để lãng phí! ]
Tưởng Nam Thư lại nhớ tới sinh nhật của Tống Dã cũng vào ngày 31. Quả thật rất khó quên, dù sao thì đó cũng là người mà cô từng rất thích, cô đã cùng anh đón sinh nhật, ngày hôm sau lại cùng nhau đón năm mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!