Chương 2: (Vô Đề)

Bất cứ ai cũng có thể đến đón cô, ngoại trừ Tống Dã – đó là những gì Tưởng Nam Thư đã nghĩ trước đó.

Hai người là bạn cùng lớp, cũng là bạn cùng bàn trong gần một năm. Bất cứ ai quen biết với họ đều có thể nhận ra rằng cô thích anh. Mà Tống Dã lại là người thông minh như vậy, chắc chắn anh có thể nhìn ra được. Nhưng anh không bài xích với mấy hành vi ngày càng lấn tới của cô, thậm chí có thể nói là đang dung túng cho điều đó. Đến mức Tưởng Nam Thư còn cảm thấy hình như Tống Dã cũng thích mình.

Nhưng ảo tưởng này đã sớm tan vỡ sau khi cô tỏ tình với anh vào ngày tốt nghiệp, lời thổ lộ của cô đã hoàn toàn bị anh từ chối.

Trừ khi có gì đó ngoài ý muốn, chứ tuyệt đối không có chuyện Tống Dã chủ động muốn đến gặp cô.

Vì vậy, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được người bạn cùng lớp cấp ba mà Lục Du Xuyên nhắc tới chính là Tống Dã.

Tống Dã cau mày khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác và hoàn toàn không biết rõ tình hình của cô, nhưng anh cũng không giải thích, chỉ nhận lấy vali của cô rồi quay người: "Đi thôi."

Tưởng Nam Thư ngây ngốc đứng đó, cho đến khi bóng dáng cao gầy của người đàn ông đã đi được một đoạn xa, cô mới hoàn hồn lại.

… Cô nghi ngờ mình đang mơ nên tự bấm vào đùi một cái.

Hix, đau quá!

Có lẽ Tống Dã nhận thấy cô không đi theo mình nên có dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy động tác kỳ lạ kia của cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

"…"

Lúc này Tưởng Nam Thư rất muốn chạy trốn nhưng vali đã bị người nào đó "cướp" đi, cô đứng đó do dự vài giây, sau đó cũng dũng cảm đi theo. Vừa đi được mấy bước, cô chợt nghĩ tới chuyện lát nữa hai người họ sẽ ngồi trong phạm vi chiếc xe chật hẹp, lại thấy sợ hãi.

Lát nữa phải nói gì đây?

Lúc này cô nên tìm một cuốn sách hay ai đó để xin sự giúp đỡ – khẩn cấp! Người đã từ chối lời tỏ tình của tôi hồi cấp ba bất ngờ đến đón tôi ở sân bay sau nhiều năm. Tôi phải làm sao đây?

Cô không có thói quen đăng bài nên chỉ có thể gửi cho Trình Gia Gia.

Thư: [Kể chuyện ma này, Tống Dã đến sân bay đón tớ…]

Đây không phải chỉ là một câu chuyện ma thôi sao?

Thực sự Tưởng Nam Thư nghĩ mãi mà không ra vì sao Tống Dã lại đến đón cô.

Trình Gia Gia trả lời ngay lập tức.

Trình Gia Gia: [! ! ! ! !]

Trình Gia Gia: [Cậu không nhầm chứ? Là cậu ta sao?]

Trình Gia Gia: [Đã nhiều năm như vậy không gặp, cậu sẽ không nhận nhầm đấy chứ? Hay là bị ảo giác rồi?]

Tưởng Nam Thư hiểu được vì sao Trình Gia Gia kinh ngạc, đáp: [Cậu cảm thấy tớ có thể nhận nhầm anh ấy sao?]

Trình Gia Gia đang biên tập một bản thảo tin tức, nếu không phải vì quá kinh ngạc, lúc này cô ấy cũng không dám lười biếng.

Cô ấy gõ bàn phím: [Lúc trước cậu ta từ chối cậu đã nói gì cậu còn nhớ không? Nói cậu đừng có liên lạc với cậu ta nữa, tốt nhất cũng không cần gặp lại. Tớ chưa từng thấy ai nói lời từ chối lại tuyệt tình như vậy. Dù sao hai người cũng là bạn học hai năm, còn ngồi cùng bàn lâu như vậy, cho dù có không thích cậu thì cũng đâu nhất thiết phải đến mức cả đời không muốn chạm mặt đúng không?

Người không biết còn tưởng rằng cậu đã làm điều gì đó vô cùng có lỗi với cậu ta nữa đó.]

Trình Gia Gia: [Cũng đã nhiều năm không gặp cậu rồi, tại sao đột nhiên lại đi đón?]

Trình Gia Gia: [Chẳng lẽ cậu ta bị mất trí nhớ sao?]

Tưởng Nam Thư không muốn nhớ lại hồi ức bị từ chối kia. Cái tên Tống Dã giống như hình khắc trên ngọn núi bên vách đá, cảm xúc của cô giống như nước biển dưới vách đá vậy. Khi sóng yên biển lặng thì cảm xúc của cô khá bình ổn nhưng khi thủy triều dâng cao, nó đập vào tim cô một cách dữ dội khiến cảm xúc cũng thay đổi rất nhanh. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng mỗi khi nghĩ đến cái đêm tỏ tình và bị từ chối đó, cảm giác chua chát vẫn tràn ngập trong lòng như thủy triều dâng cao.

Cô thi không tốt môn toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó, vào đêm sau kỳ thi, cô đã chạy đến chỗ Tống Dã để tìm kiếm sự an ủi. Cô ôm đầu gối ngồi bên luống hoa gần khu chung cư, nhìn thấy Tống Dã đang từ trong ánh đèn mờ ảo tiến lại gần, cô đưa tay về phía anh, đáng thương hỏi: "Quà của tôi đâu rồi?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!