Chương 19: (Vô Đề)

Sinh nhật của Tưởng Nam Thư vào ngày 15 tháng 5.

Năm ba đại học, đêm trước ngày sinh nhật cô, bạn cùng phòng đã kéo cô đến tiệm bánh ngọt trước cổng trường để đặt trước một cái bánh sinh nhật. Lúc đó vào khoảng chín giờ tối, cửa tiệm có khá nhiều người, mấy chiếc bàn trong tiệm bánh đều đã chật kín. Tưởng Nam Thư đứng trước quầy, chọn kiểu dáng bánh rồi trả lại cuốn menu cho nhân viên cửa hàng.

Người nhân viên ghi hoá đơn hỏi cô: "Cô muốn viết lời chúc mừng sinh nhật gì ạ?"

"Tưởng Nam Thư, sinh nhật vui vẻ." Tưởng Nam Thư nói: "Tưởng là họ, Nam trong phương nam, còn Thư trong từ *Vân Quyển Vân Thư."

*Vân Quyển Vân Thư (): Cuộc sống bình yên, an nhàn

Đúng lúc này mẹ gọi điện thoại tới, Tưởng Nam Thư nhờ bạn cùng phòng cầm hoá đơn hộ trong khi cô ra ngoài nghe điện thoại. Giang Dục nhắc cô nhớ đặt bánh sinh nhật để ăn cùng bạn cùng phòng, đồng thời gửi qua cho một phong bao màu đỏ để cô mở một bữa tiệc thịnh soạn vào ngày hôm sau.

Sau khi cúp máy, cô quay người muốn trở lại cửa hàng thì bạn cùng phòng đã mang ra cầm theo một hộp bánh su kem. Khóe môi cô cong lên, ánh mắt hơi liếc qua chiếc bàn phía sau cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, toàn thân thoáng chốc cứng đờ, nhịp tim như ngừng lại. Đôi mắt cô mở to đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế.

Tống Dã mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, ngồi dựa vào tường ở chỗ vắng vẻ nhất trong góc tiệm bánh. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua tấm kính nhìn thẳng vào mặt cô. Trên khuôn mặt anh không lộ ra biểu cảm gì, tựa hồ cũng không có vẻ ngạc nhiên, cũng không biết anh đã nhìn thấy cô khi nào và bao lâu…

Lúc ấy Tưởng Nam Thư vẫn còn non trẻ, không thể che giấu được xúc cảm đa tình trên khuôn mặt. Vẻ mặt kinh ngạc đến ngây ngốc của cô đã thu hút sự chú ý của bạn cùng phòng. Bạn cùng phòng nhìn theo ánh mắt cô, thấy Tống Dã thì kêu lên đầy vẻ hưng phấn: "Trời ơi! Cậu bạn đẹp trai kia từ đâu đến đây vậy? Bình thường tớ chưa từng thấy cực phẩm như vậy bao giờ? Cậu ấy không phải học sinh trường chúng ta đúng không?

Hay bạn trai của ai đến thăm bạn gái?"

Hai người lặng yên đối mặt từ khoảng cách chưa đầy mười mét, phía trước người qua người lại, thỉnh thoảng sẽ chắn mất tầm nhìn của họ. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi mà như kéo dài đến vô tận, tựa như một thước phim quay chậm, bao nhiêu suy nghĩ, cảm xúc uốn lượn xoay vòng trong cô, cuối cùng chỉ còn lại sự bối rối, hoảng loạn và một chút cay đắng.

"Choáng rồi à?" Bạn cùng phòng lắc lắc cánh tay cô.

Tưởng Nam Thư chợt bừng tỉnh trở lại, ánh mắt di chuyển sang bạn cùng phòng, gượng cười lắc đầu: "Tớ vừa nghe điện thoại của mẹ, đang suy nghĩ một chuyện."

Cô ngừng lại một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía bên kia. Tống Dã đã quay mặt đi, nghiêng mặt về phía cô, khóe miệng hơi nhếch lên. Có một cậu nam sinh đang ngồi đối diện anh, cậu nam sinh đó vừa giơ điện thoại di động vừa nói chuyện với anh. Cô không biết cậu nam sinh đó.

Thực ra Tống Dã cũng không hề biết cậu nam sinh này. Chuyện là cậu ta đang chọn quà sinh nhật cho bạn gái thì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ngồi đối diện nên mới đi tới hỏi xin ý kiến.

Đêm hôm đó, quả nhiên Tưởng Nam Thư bị ngủ mất.

Tối hôm sau, cô mời mấy người bạn cùng phòng về trường sau khi ăn lẩu, họ ghé qua cửa tiệm lấy bánh sinh nhật, lúc lấy tờ hoá đơn ra xem mới phát hiện tối qua nhân viên bán hàng đã viết sai tên của cô. Viết Thành: Tưởng Nam Vân.

Cái tên Tưởng Nam Thư này của cô hồi còn đi học cũng thường xuyên bị người khác nhớ nhầm rồi viết sai. Tên của cô thường bị viết thành "*Tưởng Nam Sách", cho nên mỗi khi giới thiệu bản thân, cô luôn nhấn mạnh chữ Thư trong "Vân Quyển Vân Thư".

*Tên nữ chính là , trong tiếng Trung chữ Thư (: chậm rãi, thong thả) đồng âm với chữ Thư (: sách vở). Cả hai đều có phiên âm đọc là /shū/.

"…"

Có lẽ do quá bận rộn nên nhân viên bán hàng đã hiểu nhầm "Thư trong Vân Quyển Vân Thư" thành "Vân trong Vân Quyển Vân Thư".

Chiếc bánh cô đặt là loại bánh truyền thống, trên mặt bánh có viết tên cô bằng kem, Tưởng Nam Thư tưởng tượng ra dáng vẻ chiếc bánh, mặt không khỏi lộ ra sự thất vọng.

Bạn cùng phòng xin lỗi: "Là lỗi của tớ, tối qua cũng không kiểm tra lại đơn hàng cho cẩn thận."

Tưởng Nam Thư thở dài: "Thôi bỏ đi, dù sao cũng là để ăn."

Nhưng may là tên viết trên bánh cuối cùng vẫn không bị sai, là ba chữ "Tưởng Nam Thư". Nhân viên của hàng giải thích: "Tối qua suýt chút nữa tôi đã nhớ nhầm tên cô. May mắn là khi tôi đang kiểm tra đơn hàng có một cậu nam sinh đẹp trai quen biết cô đã giúp tôi sửa lại."

Trong lòng Tưởng Nam Thư khẽ run lên, hỏi: "Ai vậy?"

Nhân viên bán hàng cười: "Tôi không biết. Cậu ấy trông rất anh tuấn, có thể là người quen của cô ở trường." Anh tuấn là một từ tiếng Quảng Đông để hình dung về một anh chàng đẹp trai, từ này ở Dương Thành lại thường xuyên nghe được.

Tưởng Nam Thư lại hỏi: "Vậy cậu ấy… mặc quần áo gì? Chị có còn nhớ không?"

Khoảng mười giờ tối qua, lúc tiệm bánh sắp đóng cửa, trong tiệm chỉ còn lại một khách hàng. Nam sinh này rất đẹp trai, ngồi ở góc tường chỗ vị trí ít người qua lại giống như đang đợi ai đó, không biết đã ngồi bao lâu. Trong khoảng thời gian đó, không ít các cô gái đã đến xin WeChat của anh nhưng đều bị từ chối.

Hai nhân viên cửa hàng đang đối chiếu lại đơn đặt bánh sinh nhật cho ngày hôm sau, Tống Dã rời mắt khỏi cửa sổ và đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vừa đi tới cửa liền nghe thấy một nhân viên nói: "Tưởng Nam Vân… Sao tôi cứ cảm thấy cái tên này có hơi kỳ cục? Hình như tôi nhớ lầm rồi thì phải?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!