Chương 17: (Vô Đề)

Yên lặng trong giây lát, ánh mắt Tống Dã trở nên thâm sâu hơn, anh khẽ nhướng mày: "Chà Bông Tiểu Bối?"

Hai cái tên "Chà Bông" và "Tiểu Bối" ghép lại với nhau, cho dù có không nghĩ đến tên các cặp đôi hay đặt thì nghe cũng giống như cùng một nhà.

"Gọi là Tiểu Bối có vấn đề gì sao?" Tưởng Nam Thư không thay đổi chút cảm xúc nào, "Tên Chà Bông bị anh giành mất rồi, chẳng lẽ tôi không được đặt là Tiểu Bối à? Tôi thích hai cái tên Chà Bông Tiểu Bối này thôi."

"Không có vấn đề gì cả." Tống Dã như cười như không gật đầu, "Rất hay."

Điện thoại trong túi của Tưởng Nam Thư vang lên, cô tạm thời không để ý đến anh nữa, xoay người đi vào bệnh viện. Tiểu Bối được nhốt trong lồng, chiếc chân sau bị gãy đã được bó lại, thấy cô đến nhóc đứng lên bằng ba chân rồi kêu "meo meo" với cô. Cô cong lưng xoa đầu Tiểu Bối.

Bác sĩ ở sau lưng nói: "Tiểu Bối hồi phục rất nhanh, hôm nay hai người đến đón bé về à?"

Tưởng Nam Thư ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Vâng, lát nữa tôi sẽ đưa nó về."

Bác sĩ nói: "Vậy phiền cô đợi tôi một lát."

Tưởng Nam Thư trêu Tiểu Bối một lát rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Tống Dã không đi vào cùng, bóng dáng cao lớn đang xoay lưng về phía cô, anh đứng ở bên ngoài nghe điện thoại.

Cô lấy điện thoại, mở Wechat lên, là tin nhắn của Trình Hạ. Có hai tin nhắn, không có lời chào hỏi khách sáo mà gửi thẳng một liên kết, là bản thảo tuyên truyền cô gửi trưa hôm qua.

Trình Hạ: [Nghe thầy Lục nói em đang làm việc ở Cực Phàm, là tổ hạng mục này sao? Lúc rảnh tôi cũng có chơi game, thấy đoạn video tuyên truyền này, cảm thấy trò chơi này của công ty em rất thú vị.]

Đây là một người đàn ông thông minh, vừa đến đã nói về chủ đề liên quan đến cô.

Tưởng Nam Thư khựng lại, trả lời: [Đúng vậy.]

Trình Hạ: [Có phải bên em đang rất bận đúng không?]

Thư: [Đúng vậy.]

Trình Hạ: [Em đang muốn sửa nhà à?]

Thư: [Ừm.]

Tưởng Nam Thư nhìn những dòng trả lời lạnh nhạt, cảm thấy chắc có lẽ bây giờ đối phương cũng khá bất đắc dĩ, cô cũng không phải là cố ý, chỉ là không biết phải nói gì, cũng không muốn miễn cưỡng bản thân phải trò chuyện cùng anh ta.

Trình Hạ: [Em trai tôi làm thiết kế nội thất, công ty của em ấy ở Giang Thành cũng khá nổi tiếng, về mặt giá cả có lẽ em cũng sẽ chấp nhận được, tôi giới thiệu cho em nhé?]

Nếu như đồng ý thì sẽ có quan hệ qua lại, sau này không tránh được sẽ phải gặp mặt. Tưởng Nam Thư cảm thấy rất phiền, cúi đầu trả lời: [Cảm ơn, tôi đã tìm được bên thiết kế rồi.]

Cô không cho chút cơ hội nào nên Trình Hạ trầm mặc.

Một hồi sau, Trình Hạ lại gửi tin nhắn đến: [Giáng sinh này có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn một bữa.]

Qua mấy ngày nữa là Giáng sinh rồi, vào mấy dịp lễ này công ty game thường phải tăng ca, đặc biệt là nhóm marketing cần phải phụ trách các hoạt động tuyên truyền của game, ứng phó những sự việc đột ngột xảy ra… Hạng mục A vẫn chưa được phát hành nên chắc không phải tăng ca, nhưng không có nghĩa là cô muốn ăn cơm cùng vị bác sĩ này.

"Giáng sinh này phải tăng ca."

Tưởng Nam Thư đang định trả lời rằng "Tôi bận mất rồi" thì giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu.

"…"

Cô để điện thoại xuống, vốn định chất vấn anh sao lại nhìn điện thoại cô, nhưng sau khi ngoảnh đầu nhìn thấy ánh mắt anh, lời đến bên miệng lại nghẹn lại, hỏi anh: "Có tiền tăng ca không?"

"Có." Tống Dã đút tay vào túi quần, rũ mi nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt, "Đây là đối tượng xem mắt của em?"

"…"

Quả nhiên anh trai hờ đã bán đứng cô rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!