"Sai sai chỗ nào?" Người đàn ông trầm giọng hỏi.
Không đúng điểm nào cả.
Ít nhất, với mối quan hệ hiện tại của họ, anh không nên ôm cô như thế này.
Hai người không nên giữ cái tư thế mập mờ này.
Cô lại ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ có chút say đắm lòng người, gò má cô bắt đầu nóng bừng nhưng lại cảm nhận được cơ thể mình đang cứng đờ không cử động được, nghĩ rằng Tống Dã hẳn đã dùng khá nhiều sức lực để đỡ lấy cô.
Cô lúng túng áp vào bụng anh, cảm giác kỳ lạ càng rõ ràng hơn, xuống dưới một chút nữa… Cô nhanh chóng ngừng việc mơ mộng, nhỏ giọng nói: "Trước tiên…cứ buông tôi ra đã…"
"Em chắc chứ?"
"?"
Tưởng Nam Thư khẳng định: "Chắc!"
Tống Dã không nói gì, hơi dịch chuyển sang một bên.
Giây tiếp theo…
Không có sự chống đỡ của anh, cả người cô ngã sang một bên như một con rối, cô bất ngờ kêu lên sợ hãi, bối rối túm lấy quần áo của Tống Dã: "Chờ đã, chờ đã…" Cô cảm nhận được một trận đau nhức và tê dại như kim châm dần dần lan từ tay phải ra toàn thân, đặc biệt là nửa người bên phải vốn đã tê dại cứng ngắc, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của não bộ.
Chỉ có thể dùng tay trái giữ chặt áo Tống Dã, vật lộn dùng hết sức chống đỡ mới không bị ngã sấp xuống tại chỗ.
Tống Dã đã hoàn toàn dự đoán trước được tình trạng của cô, cười nhạo một tiếng rồi lùi lại vị trí ban đầu để làm chỗ dựa cho cô.
Tưởng Nam Thư áp mặt mình vào cơ bụng rắn chắc của người đàn ông, tuyệt vọng nhắm mắt lại, tự lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi, mình sẽ không tới mức mới ngủ một giấc đã bị liệt nửa người đấy chứ?"
Tống Dã khẽ cong môi, bất đắc dĩ nói: "Em ngủ sấp như vậy mấy tiếng đồng hồ mà không thay đổi tư thế, làm sao có thể không tê người được chứ?"
Tưởng Nam Thư chịu đựng cảm giác tê rần đau nhức toàn thân, cảm thấy không thể tiếp tục ngồi như vậy được nữa, liền nắm lấy cánh tay của anh, cố gắng muốn đứng dậy.
Mới đứng được một nửa, đầu gối mềm nhũn lại ngã trở về.
Tống Dã dừng lại, cúi xuống ôm lấy đầu gối cô rồi dễ dàng bế cô lên.
Đột nhiên được nhấc lên không trung khiến đầu óc Tưởng Nam Thư nhất thời trở nên trống rỗng, cô vô thức ôm lấy cổ anh. Còn chưa kịp phản ứng thì người đã được đặt lên chiếc bàn họp dài.
Tống Dã buông tay ra, cúi đầu nhìn cô một cái, giọng điệu ấm áp nói: "Từ từ thôi."
Tưởng Nam Thư lấy lại tinh thần, chậm rãi thu hai tay đang ôm lấy cổ anh, đỡ ra sau lưng, lặng lẽ di chuyển cơ thể về phía sau. Tống Dã quay người, đút hai tay vào túi, lặng lẽ tựa vào mép bàn chờ cho cô hết tê.
Một lúc sau, Tưởng Nam Thư lắc lắc chân, cảm thấy cả người gần như đã trở lại bình thường, mới hắng giọng một cái: "Cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo."
Người đàn ông lạnh lùng trả lời.
Cô rời khỏi bàn, cầm chiếc áo khoác lên, lấy điện thoại di động trong túi ra kiểm tra thời gian thì đã hơn tám giờ tối. Cô đã nằm sấp như vậy để ngủ năm, sáu tiếng rồi sao? Chẳng trách cảm thấy đau và tê khắp người.
"Tôi phải về đây." Cô mặc áo khoác vào, ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Dã ừm một tiếng, đứng thẳng dậy nhìn cô rồi đi ngang qua cô ra cửa.
Tưởng Nam Thư sợ bị người khác nhìn thấy, cô đợi anh rời đi một phút mới lén lút đi ra khỏi phòng họp. Lúc đi ra ngoài, ngẩng đầu lền đã thấy Tống Dã đứng cách đó không xa, hờ hững nhìn cô.
Lúc này cô mới kịp phản ứng, là Tống Dã đang đợi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!