Hành lang chìm trong im lặng, Tưởng Nam Thư ôm túi giấy kinh ngạc nhìn anh, lại cúi đầu nhìn túi giấy trong tay sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Cứ như thể anh đã làm ra một hành động cực kì khó tin nào đó.
Đối với Tưởng Nam Thư mà nói, quả thực là như vậy. Cả thông báo chỉ có anh xem được bài đăng trong vòng bạn bè của cô rồi lập tức giúp ước nguyện của cô thành hiện thực.
Vậy làm sao mà cô có thể không ngạc nhiên và mộng mơ cho được?
Một lúc sau cô chớp mắt: "Cảm ơn…" Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tống Dã, trong lòng cô kinh ngạc đến không thể bình tĩnh được, hơi ngập ngừng, "Tôi tưởng anh đến đây để nói với tôi về chuyện bản thảo bị lộ."
"Hai việc này cũng không có gì mâu thuẫn cả."
Tống Dã bình tĩnh nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô, không chút cảm xúc nói: "Tôi cho em nửa giờ để ăn xong và dọn dẹp, sau đó cùng tôi đến công ty tăng ca."
"……hả?"
Chủ đề ngay lập tức chuyển sang làm thêm giờ, Tưởng Nam Thư cũng thực sự choáng váng.
Tống Dã: "Đi sửa lại bản thảo tuyên truyền."
"…Được rồi." Bản thảo kia đã tiết lộ hầu hết các hình ảnh trong tài liệu tuyên truyền của cô, chắc chắn mười giờ ngày mai sẽ không thể tiếp tục sử dụng bản thảo này được. Tưởng Nam Thư suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào sếp của mình: "Anh chỉ cần nói cho tôi biết nên sửa như thế nào cho tốt, chắc không cần phải đến công ty với tôi đâu?"
"Tôi có tư liệu mà trong tay các em không có." Tống Dã cũng không giải thích quá nhiều, "Sau khi ăn xong thì gọi cho tôi."
Nói xong anh quay người bước về phía cửa nhà, quay lưng về phía cô và ấn mở ổ khóa vân tay.
Tưởng Nam Thư nhìn anh mở cửa đi vào, sau đó chớp mắt đóng cửa lại.
Feishu của nhóm im lặng một lúc, sau đó một thông báo tin nhắn lại vang lên.
Tống Dã ở trong nhóm tag @nhóm trưởng và Tưởng Nam Thư, thông báo cho bọn họ cần sửa đổi bản thảo tuyên truyền và phác thảo ngắn gọn phương hướng sửa đổi.
Một số video và hình ảnh bối cảnh cần thêm vào bản thảo tuyên truyền chỉ có thể tải xuống từ mạng nội bộ của công ty, vì vậy nếu muốn thay đổi bản thảo tuyên truyền thì chỉ còn cách đến công ty tăng ca. Bây giờ đã là mười một giờ đêm, giờ mà đến công ty chắc chắn là phải tăng ca suốt đêm, quả thực là cơn ác mộng đối với người lao động.
Lộc Hiểu Vi không vội trả lời ngay, Tưởng Nam Thư ngồi vào bàn ăn, cắn môi, nhắn tin trả lời Tống Dã trong nhóm: [Được, tôi sẽ chỉnh sửa.]
Một lúc sau, Lộc Hiểu Vi trả lời: [Sáng mai tôi sẽ đến đó sớm, vất vả cho cô rồi.]
Tưởng Nam Thư không trả lời cô ta, đặt điện thoại xuống mở túi giấy ra. Trong túi giấy còn có một chiếc túi cách nhiệt, cô xé mở túi giữ nhiệt. Đồ ăn nhẹ theo phong cách Hồng Kông luôn tinh tế, khẩu phần cho mỗi món cũng tương đối ít nhưng Tống Dã đã mua rất nhiều, bao gồm sủi cảo tôm, bánh cuốn, chân gà và các món đặc sản khác mỗi thứ một ít, còn có thêm một phần chè khoai môn bột báng ăn kèm với nước cốt dừa. Số lượng này đủ để Tưởng Nam Thư ăn ba bữa.
Nếu Tống Dã mua khi cô đến công ty tăng ca thì cô vẫn có thể lý giải rằng đó là phúc lợi tăng ca. Nhưng những thứ này rõ ràng là được Tống Dã mua trước khi thông tin bản thảo bị lộ. Thực sự chỉ là… tiện tay mua thôi sao?
Tưởng Nam Thư cúi đầu cắn một miếng khoai môn vừa thơm vừa ngọt xong thì hơi ngây người. Hương vị rất giống với quán trà kiểu Hồng Kông chính thống ở Thâm Thành. Cô cũng đã thử vài loại bánh ngọt khác, hương vị cũng rất thơm ngon. Đây là mấy món tráng miệng kiểu Hồng Kông ngon nhất mà cô từng ăn kể từ khi trở về Giang Thành.
Tưởng Nam Thư ăn xong bữa khuya với đủ cung bậc cảm xúc phức tạp, để mấy món chưa ăn hết vào tủ lạnh xong, cô thay quần áo rồi cầm túi xách lên. Hai mươi lăm phút trôi qua.
Cô gửi cho Tống Dã một tin nhắn WeChat: [Tôi xong rồi.]
S: [Ra đây.]
Hai người gần như đồng thời mở cửa, ánh mắt chạm nhau. Tưởng Nam Thư thấy anh đã thay quần áo, áo khoác đen và quần thể thao, ăn mặc giản dị, mái tóc đen trông mềm mại hơn trước, cả người trông thoải mái mát mẻ gọn gàng. Cô ngơ ngác nhìn, nghĩ có lẽ anh vừa mới tắm xong.
Tống Dã trở tay đóng cửa lại, nhìn cô nói: "Đi thôi."
Sau khi bước vào thang máy, hai người đứng sát nhau, Tưởng Nam Thư ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh dường như hòa lẫn với mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng, rất đặc biệt, mát lạnh lại dễ ngửi.
Trong thang máy chật hẹp tù túng, mùi hương này đặc biệt rõ ràng, cô lặng lẽ lùi lại một bước, thản nhiên nói: "Anh tiện đường mua ở đâu vậy, mùi vị rất ngon."
Nghe cô nhấn mạnh vào từ "tiện đường", khóe môi Tống Dã hơi nhếch lên: "Hẻm Hà Tây. Đầu hẻm của một con phố cũ, có thể em không biết."
Cô thực sự không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!