*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng Nam Thư chuyển tiền xong, lại nhìn chằm chằm khung trò chuyện nửa phút vẫn không thấy Tống Dã bấm nhận tiền.
"Nam Thư, bản thảo chị viết hay thật đấy! Em cảm thấy không có vấn đề gì cả." Chu Giai Lạc dựa vào vách ngăn giữa khu làm việc của hai người, tò mò hỏi: "Vừa rồi anh Dã gọi chị vào văn phòng là có việc gì thế? Muốn chị sửa lại bản thảo à?"
Tưởng Nam Thư lập tức tắt màn hình điện thoại. Việc cô đến văn phòng của Tống Dã là chuyện riêng tư, không thể nói thẳng với cô ấy được. Cô đặt điện thoại lên bàn, ngẩng đầu cười với Chu Giai Lạc: "Không phải. Trước đó chị có gửi mấy báo cáo khảo sát về sản phẩm cạnh tranh, anh ấy muốn hỏi chị mấy vấn đề."
Lý Quân Nhất cũng nói: "Em cũng thấy nó rất hay, bản thảo chất lượng như thế này chắc không cần phải sửa lại đâu."
"Đúng đó, lần sau chị Nam Thư chỉ bảo cho em với nhé."
"Lần sau chị đọc bản thảo góp ý cho em nha."
Những đồng nghiệp khác cũng đi theo phụ họa khen vài câu, Tưởng Nam Thư cười nói: "Không thành vấn đề." Những lời khen khích lệ của bọn họ cô có thể nghe được, cô nhìn về phía khu vực làm việc của Lộc Hiểu Vi hỏi: "Tổ trưởng, bản thảo có phải cần thay đổi gì không?"
Kỳ thực lúc Tống Dã gọi cô vào văn phòng, Lộc Hiểu Vi đang đọc bản thảo tuyên truyền của cô, cô ta muốn tìm ra sai sót nhưng sau khi đọc hai lần lại không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì. Bản thảo không có sai sót gì nhưng cô ta cũng không mấy lạc quan với trò chơi này. Khi mới bắt đầu hạng mục tất cả mọi người đều rất mong chờ nhưng về sau tiến triển không thuận lợi, ông chủ không còn coi trọng nó và muốn cắt bỏ hẳn hạng mục đi, luân chuyển nhân sự cũng rất nhiều, không ít người đã bị điều chuyển sang làm các nhóm dự án khác. Với tư cách là trưởng nhóm marketing, bạn trai của cô ta lại là lập trình viên chính, cô ta không còn cách nào khác ngoài việc phải đi theo hạng mục tốn thời gian này. Chớp mắt đã đến cửa ải cuối năm, tiền thưởng năm nay và cuối năm có lẽ sẽ bị giảm nghiêm trọng.
Cô ta nhanh chóng đóng lại khung trò chuyện đang phàn nàn với bạn bè, vừa định tìm ra hai lỗi để bắt bẻ Tưởng Nam Thư thì nghe thấy Chu Giai Lạc nói: "Nam Thư! Anh Dã có lời khen cho bản thảo tuyên truyền của chị đấy."
Tưởng Nam Thư hơi sửng sốt, bấm mở Feishu, quả nhiên, cô thấy Tống Dã đã bấm thích tài liệu của cô. Không chỉ có anh mà cả Chu Giai Lạc, Lý Quân Nhất và những người khác cũng bấm thích.
Các nhà sản xuất đều khen ngợi nên Lộc Hiểu Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể lạnh nhạt nói: "Không có vấn đề gì."
Việc xem xét đã được phê duyệt, Tưởng Nam Thư thở phào nhẹ nhõm, tối nay cô có thể tan làm sớm rồi.
Cô nhấc điện thoại lên xem, Tống Dã vẫn chưa bấm nhận tiền.
…Có thời gian bấm thích cho tài liệu của cô nhưng không có thời gian nhận tiền?
Tối nay hiếm lắm mới được tan làm đúng giờ nên Tưởng Nam Thư và Chu Giai Lạc cùng nhau đi xuống lầu. Chu Giai Lạc khoác tay cô đi ra khỏi tòa nhà công ty, đến khi xung quanh không có đồng nghiệp nào khác mới nói: "Nếu hôm nay anh Dã không nhấn thích bản thảo của chị thì chắc chắn trưởng nhóm sẽ yêu cầu chị sửa lại."
"Vậy chị phải cảm ơn anh ấy rồi." Tưởng Nam Thư mỉm cười, cô cũng nghĩ như vậy.
"Chị có muốn cùng đi làm móng hay dạo phố không?" Chu Giai Lạc quay sang hỏi cô.
"Lần sau đi." Tưởng Nam Thư nói: "Chị phải đến bệnh viện thú cưng xem tình hình mèo con của chị."
"Chị cũng nuôi mèo à!" Chu Giai Lạc ghen tị nói: "Em cũng muốn nuôi một con mèo nhưng nuôi mèo quá tốn kém nên không dám nuôi."
"Mèo là chị nhặt được. Nó bị gãy chân và hiện đang bị viêm phổi. Chị vẫn chưa thể mang nó về nhà, cũng tốn không ít tiền…" Tưởng Nam Thư chợt nhớ đến một blogger nuôi thú cưng mà cô đã theo dõi trước đây, người đó nói rằng thú cưng cũng có thể được mua bảo hiểm, nếu bị bệnh có thể được nhận một khoản chi phí hỗ trợ.
Sau khi tạm biệt Chu Giai Lạc, Tưởng Nam Thư bắt xe trực tiếp đến bệnh viện thú cưng, cô ngồi trên xe vừa tra cứu bảo hiểm cho thú cưng vừa vắt óc suy nghĩ tên cho mèo con. Nhưng dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy nó không hay bằng "Chà Bông".
Tất cả đều là lỗi của Tống Dã!
Tưởng Nam Thư lại nhấn vào WeChat, thấy Tống Dã vẫn chưa bấm nhận tiền.
Chuyển tiền mà không thấy nhận làm cô không kìm được mà phải kiểm tra lại, giống như thấy người khác gửi bao lì xì màu đỏ thì sẽ không nhịn được muốn bấm vào.
Trong bệnh viện thú cưng không có nhiều người, nữ bác sĩ phụ trách lần trước nhìn thấy cô, cười nói: "Cô Tưởng, cô đến đây một mình à?"
"……Phải."
"Hôm nay trạng thái của em gái Chà Bông đã tốt hơn rồi."
"Vậy thì tốt." Tưởng Nam Thư thở phào nhẹ nhõm, đi theo cô ấy kiểm tra mèo con. Hình như mèo con nhận ra cô, lập tức kêu meo meo vài tiếng, vẻ mặt có chút hưng phấn. Cô không nhịn được mà chạm vào nó, quay đầu lại hỏi bác sĩ: "Nhóc này còn phải nằm viện bao nhiêu ngày nữa?"
"Khoảng một tuần, xem tình hình hồi phục của nó thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!