AAAAAAA?
Lục Du Xuyên nói gì vậy? Anh ấy đã nói gì với Tống Dã? Anh ấy có biết mình đang làm gì không vậy? Muốn để cô xấu hổ đến mức cuốn xéo khỏi trái đất này ư?
Vào một giây phút nào đó, Tưởng Nam Thư thực sự rất muốn biến mất khỏi trái đất này, cũng không muốn đối diện với Tống Dã của lúc này.
Cũng vào giây phút đó, cô đã xác nhận được một chuyện: Bát tự của cô và Lục Du Xuyên khắc nhau!
Cô ngây người ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng ung dung của người đàn ông, cảm thấy vô cùng khó thở, không thể suy nghĩ và đưa ra câu trả lời. Là một người từng bị từ chối một cách thảm lại, cô lại suy nghĩ viển vông, ảo tưởng đến mức nào mà cho rằng Tống Dã đang theo đuổi mình chứ!
Tống Dã nhìn gương mặt đỏ bừng và vành tai cũng ửng đỏ của cô. Thực ra cô không phải là cô gái hay e thẹn, rất ít khi thấy cô có phản ứng không biết phải làm gì như vậy.
Trong trí nhớ của anh có một lần.
Lúc đó họ ngồi ở bàn cuối cùng, sau lưng là thùng rác, thường có bạn học nam coi đó là rổ bóng rổ, ném qua nhưng lại ném lệch nên rác rơi xuống đất.
Vào một ngày mưa, sàn nhà ẩm ướt, Lâm Diệu ném vỏ chuối vào thùng rác nhưng không ném chuẩn nên đã rớt xuống bên cạnh Tưởng Nam Thư. Đúng lúc đó Tưởng Nam Thư và Trình Gia Gia đi vệ sinh quay lại, không để ý đến dưới chân, lúc kéo ghế ra để ngồi xuống đã dẵm trúng vỏ chuối, một tiếng "A" vang lên, cả người ngã về phía sau.
Lúc đó Tống Dã đang ngồi trên ghế đọc sách, nhanh tay đỡ lấy cô, Tưởng Nam Thư được anh kéo lại nên nhào vào lòng anh, mặt đụng trúng hõm cổ của anh.
Tưởng Nam Thư vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy môi mình vừa đau vừa tê, răng cũng tê tại. Lúc đó Tống Dã đột nhiên hít sâu một tiếng, đợi sau khi cô ngồi xuống ghế mới phát hiện răng cô đã làm cổ anh chảy máu.
"…"
Lúc đó mặt cô đỏ ửng lên, không biết là vì bị doạ sợ hay vì xấu hổ, khoang miệng có mùi máu tanh nhàn nhạt, không biết là máu của cô hay của anh.
Lâm Diệu chạy đến xin lỗi, Tống Dã lạnh mặt nhìn cậu ta: "Cậu phụ trách việc trực nhật học kì này cho bọn tôi."
"Hả??!" Lâm Diệu kêu lên thảm thiết, bạn học xung quanh cũng bật cười, ánh mắt ái muội nhìn qua Tống Dã và Tưởng Nam Thư.
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, mọi người quay lại chỗ ngồi, Tống Dã lấy chiếc gương nhỏ từ ngăn bàn của Tưởng Nam Thư ra để soi cổ mình, trầm mặc một lát, liếc mắt thấy vành tai đỏ ửng của thiếu nữ, anh nhướng mày cười, hỏi cô: "Không gãy răng đấy chứ?"
"…Không, không có." Tưởng Nam Thư cúi đầu không dám nhìn anh.
Tống Dã nhét lại gương vào ngăn bàn cô, nhỏ giọng: "Răng cậu cũng khoẻ đấy."
"…"
Sự việc ngoài ý muốn lần đó khiến cổ của Tống Dã có một vết răng nhàn nhạt, loại cảm giác tiếp xúc ấm nóng ẩm ướt, cũng giống như vết răng kia, khắc vào kí ức của anh.
…
Tốc độ thang máy như chậm hơn bình thường, Tống Dã rũ mắt nhìn bờ mi đang run run của cô, kiên nhẫn đợi cô trả lời.
"Tinh", thang máy mở ra, hơi lạnh ùa vào, Tưởng Nam Thư hít sâu một hơi, cố gắng tìm kiếm lại lý trí của mình, cô đi ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn anh cười, "Anh ấy nói tôi thử theo đuổi anh thêm một lần nữa, khi tôi nói những lời này chỉ cảm thấy…thật châm biếm, anh hiểu không?"
"Châm biếm?" Tống Dã cũng bước ra nhìn cô, cười lạnh.
Tưởng Nam Thư lập tức nói: "Không phải là châm biếm anh, là nhấn mạnh chúng ta không có khả năng."
Tống Dã miễn cưỡng nở nụ cười nhàn nhạt, giống như đang cười khổ, anh chậm rãi thu lại ánh mắt, đi lên phía trước một bước: "Về thôi."
Tưởng Nam Thư ngây người nhìn bóng lưng cao dài vài giây rồi với cất bước đi theo.
Chiếc xe lái ra khỏi hầm, bầu không khí vô cùng ngượng ngập, Tưởng Nam Thư ngồi trên ghế lái phụ gửi tin nhắn cho Lục Du Xuyên, cô gõ chữ rất nhanh, thậm chí còn nghiến răng: [Anh, em thấy anh đang muốn cho em chuyển nhà nghỉ việc, anh còn gán ghép bừa như vậy thì em không dám nhìn mặt Tống Dã nữa đâu!]
Lục Du Xuyên vẫn chưa biết Tống Dã đã đọc được tin nhắn của anh, quay sang kích động Tưởng Nam Thư, tin nhắn anh gửi cho Tống Dã có nội dung là: [Chuyện trước kia cũng qua nhiều năm rồi, cậu cứ coi như năm đó Tưởng Nam Thư nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ đã cải tà quy chính rồi. Cậu có thể thử theo đuổi em ấy, sáng nay em ấy nói vậy đấy.]
Mặc dù chuyển lời đã thêm bớt đi nhiều, nhưng kích thích được hai người họ là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!