Chương 11: (Vô Đề)

Sáng ngày hôm sau, Tưởng Nam Thư đang trên đường đi làm thì gọi điện cho Lục Du Xuyên, muốn hỏi cho rõ ràng xem tối qua anh muốn nói gì: "Anh có chắc là không muốn em chuyển đi không? Không cần ngại với em, có gì cứ nói ra."

Lục Du Xuyên vì chuyện tối hôm qua mà cũng mất ngủ cả đêm, cảm thấy hơi có lỗi với Tống Dã nhưng cũng không thể trách Tưởng Nam Thư được. Lúc này anh vừa đỗ xe ở tầng dưới của công ty, cười gượng nói: "Anh không có ý đó, em có thể ở lại bao lâu tùy thích." Anh dừng lại, hơi ngập ngừng, "Chỉ là… đừng đưa người lạ về nhà."

Nếu bị Tống Dã nhìn thấy thì quá là kích động cậu ấy.

"Hả? Đưa ai cơ?" Tưởng Nam Thư nghĩ chắc là anh say rồi, trước đó anh còn nói cô có thể tổ chức tiệc ở nhà nếu muốn. Cô hơi dừng lại nhưng vẫn làm theo lời anh, "Em sẽ không dẫn ai về nhà. Vậy… nuôi một con mèo thì được chứ?"

"Em muốn nuôi mèo à?" Lục Du Xuyên hỏi.

"Không sao chứ?" Tưởng Nam Thư có chút xấu hổ, "Nếu không được em có thể đi gửi nhờ một thời gian cũng không sao."

"Em muốn nuôi thì cứ nuôi." Lục Du Xuyên vội vàng nói, tránh cho cô hiểu lầm anh muốn cô chuyển đi. Chẳng qua anh mới nhớ tới lời Lâm Diệu nói đêm qua, Lâm Diệu nói con mèo kia của Tống Dã vốn là quà tặng sinh nhật lần thứ mười tám cho Tưởng Nam Thư nhưng sau đó không tặng được nên đã giữ lại và nuôi nó gần mười năm nay.

Tưởng Nam Thư cười: "Vậy cám ơn anh, em cúp máy trước."

"Chờ một chút." Tâm tình Lục Du Xuyên khá phức tạp nhưng vẫn ngập ngừng thăm dò: "Anh cảm thấy em và Tống Dạ vẫn có khả năng, em thử theo đuổi một lần nữa xem, nhất định cậu ta sẽ đồng ý."

"…"

Sao người anh này lại thất thường như vậy?

Tưởng Nam Thư bị anh làm cho buồn phiền, hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao anh không bảo anh ấy thử theo đuổi em một chút?"

"…"

Lục Du Xuyên im lặng, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Không thể nào phải không?" Chiếc xe đậu bên đường công ty, Tưởng Nam Thư mở cửa bước xuống, đứng ven đường lạnh nhạt nói: "Anh cũng biết hết rồi phải không? Em đã theo đuổi anh ấy khi còn học trung học và bị từ chối, còn là từ chối rất kiên quyết nên chuyện quay đầu chính là không thể."

Lục Du Xuyên trầm mặc: "Được, anh hiểu."

Sau khi cúp điện thoại, cô thở ra một luồng khí trắng trong gió lạnh rồi bước nhanh đến tòa nhà công ty.

Tưởng Nam Thư gặp Cao Tiểu Khôn và Lộc Hiểu Vy ở trong thang máy. Cao Tiểu Khôn đang ăn bánh bao, cậu ta vừa nhìn thấy cô liền mỉm cười: "Chào buổi sáng đàn chị."

"Chào buổi sáng." Tưởng Nam Thư mỉm cười, trong lòng thầm mắng Cao Tiểu Khôn đúng là đồ ngốc. Cậu ta gọi cô là đàn chị ngay trước mặt Lộc Hiểu Vy chẳng khác nào như đang chờ để được tiết lộ bí mật? Ngày từ đầu Lộc Hiểu Vy đã nghi ngờ cô và Tống Dã có quen biết nhau từ trước rồi.

Cô nhìn Lộc Hiểu Vy, nói: "Chào buổi sáng, tổ trưởng."

Lộc Hiểu Vy nhìn bọn họ một chút: "Trước kia hai người có quen biết sao?"

Lúc này Cao Tiểu Khôn mới kịp phản ứng, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Nhìn vẻ mặt bối rối của cậu ta, Tưởng Nam Thư cũng dứt khoát không giấu diếm nữa, nhìn về phía Lộc Hiểu Vy: "Chúng em học cấp ba cùng trường."

Hồi Tống Dã đưa đoàn đội của anh về đây không cần phải thông qua bất kỳ thông báo tuyển dụng nhân sự nào. Quy trình nhậm chức của anh cũng khác hẳn với quy trình của những nhân viên bình thường. Ngay ngày đầu đã triệu tập tất cả mọi người trong nhóm hạng mục vào một cuộc họp và không có bất cứ một email chào mừng nào. 

Vì vậy Lộc Hiểu Vy chỉ biết trường Đại học mà Tống Dã theo học cũng như ngôi trường mà anh đi du học trao đổi chứ không biết anh học cấp 3 trường nào. Hơn nữa, đoàn đội R&D rất bận rộn và ít có thời gian giao thiệp với các bộ phận khác ngoại trừ vấn đề công việc. Người mà bạn trai cô ta thường phàn nàn nhiều nhất chính là Tống Dã. Về cơ bản mỗi ngày anh ta đều sẽ chửi rủa nói xấu sau lưng vài câu, nói rằng anh quá khắc nghiệt, kiêu ngạo và độc đoán, v.

v… Tống Dã và những người xung quanh Tống Dã, kể cả Tưởng Nam Thư, người đứng ra đồng tình với quan điểm của Tống Dã trong ngày đầu tiên đi làm cũng đều khiến cô ta rất khó chịu.

"Chẳng trách." Lộc Hiểu Vy nói.

Khi thang máy lên đến tầng 16, Tưởng Nam Thư bước ra khỏi thang máy mà không nói gì thêm.

Ở khu vực làm việc, Chu Giai Lạc lại đang lén lút thực hiện nhiệm vụ trò chơi, Lộc Hiểu Vy nhìn thấy thì không vui nói: "Đừng có lười biếng nữa, tranh thủ thời gian mà làm việc đi, tôi không muốn tăng ca."

Chu Giai Lạc ngượng ngùng cười một tiếng rồi đóng cửa sổ trò chơi lại.

Một lúc sau Lộc Hiểu Vy giao cho Tưởng Nam Thư một nhiệm vụ, bảo cô viết bản thảo tuyên truyền. Tưởng Nam Thư đang nghiên cứu sản phẩm cạnh tranh, cô dừng lại hỏi: "Bao giờ chị cần?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!