Thực ra đây không phải là lần đầu Tưởng Nam Thư nhặt được mèo. Vào mùa đông năm lớp 12, cô và Trình Gia Gia nhặt được một chú mèo hoang ở gần trường, lúc ấy gần đến giờ tự học buổi tối nên họ chỉ đành đem bé vào phòng học trước.
Khi ấy Tống Dã đã được tuyển thẳng, thực ra anh không cần phải đến trường nhưng vẫn đến, mọi người hỏi thì anh bảo ở nhà khá chán. Cuộc sống hàng ngày của anh là giảng bài cho cô và bạn học xung quanh, đa phần vẫn là dạy kèm cho cô.
Lúc đó cả lớp chỉ có hộc bàn của Tống Dã là trống. Ngăn bàn cô đầy ắp tài liệu học tập, cô liền giấu mèo trong ngăn bàn anh. Thấy mặt Tống Dã đầy vẻ ruồng bỏ, Tưởng Nam Thư nhỏ giọng hỏi: "Cậu không thích mèo à?"
Tống Dã nhíu mày: "Không thích."
Tưởng Nam Thư có hơi thất vọng, "Ồ" một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi rất thích nhưng mẹ tôi lại dị ứng với lông động vật nên chưa nuôi bao giờ."
Tiết đầu của buổi tự học, chủ nhiệm lớp đến giải đề, trong lớp đột nhiên nghe được tiếng mèo. Sau khi ra chơi, chú mèo bị chủ nhiệm mang đi. Đến lúc buổi tự học kết thúc, Tưởng Nam Thư mặt dày đến đòi, chủ nhiệm nói: "Các em học lớp 12 rồi, tập trung học tập cho tôi, tôi sẽ đem mèo về cho con trai nuôi."
Tưởng Nam Thư vẫn không hết hy vọng: "Vậy thi xong có thể trả lại cho em được không ạ?"
Chủ nhiệm lạnh lùng: "Không được."
Tưởng Nam Thư thất vọng đi ra khỏi văn phòng, nhìn về phía nhóm Tống Dã và Trình Gia Gia đang đợi cô, nhỏ giọng: "Tớ còn nghĩ xong tên cho nhóc ấy rồi, gọi là Chà Bông, vừa nghe đã thấy béo múp rồi."
Thực ra cho dù có thi đại học xong cô cũng chưa chắc nuôi được, "Chà Bông" là cái tên dành cho thú cưng cô đã nghĩ từ lâu, Tưởng Nam Thư dù thế nào cũng không ngờ được rằng mèo Tống Dã nuôi lại tên là "Chà Bông".
Cô ngây người nhìn Tống Dã, trong lòng vô cùng phức tạp, chậm rãi mở miệng: "Cái tên này…là tôi đã đặt trước." Không chắc Tống Dã có còn nhớ không, vài giây sau cô không nhịn được mà hỏi, "Anh vẫn nhớ chứ?"
Tống Dã không trả lời câu hỏi của cô, anh cúi đầu nhìn cô một lát, dần thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, bình tĩnh nhìn ra chỗ khác: "Em mua bản quyền cho cái tên này à?"
"…Không có." Tưởng Nam Thư buồn rầu, "Chỉ là có hơi tiếc."
Tiếc gì chứ? Cô cũng chẳng thể nói rõ thành lời, giống như bức màn kín trong lòng bị xé đi mất một mảnh, gió lạnh cứ thế tạt vào xối xả, có hơi khó chịu.
"Meo…"
Chú mèo trong hộp phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
"Đi thôi." Tống Dã thấp giọng nói.
Hai người trầm mặc đi đến trước cửa bệnh viện, người đàn ông thu ô lại, nhìn cô bật cười một tiếng: "Nếu em quá thích cái tên Chà Bông này, thì có thể gọi là Chà Bông số 2, tôi không để ý."
"…"
Tưởng Nam Thư không nhịn được mà lườm anh: "Không cần."
Khó nghe chết đi được, cô phải nghĩ ra một cái tên mới.
Lúc này bệnh viện không có ai, hai người đi vào, nữ y tá khoảng ba mươi tuổi đang trong ca trực, sau khi nhìn thấy Tống Dã cô lập tức đứng lên: "Anh Tống, muộn vậy rồi là mèo bị bệnh sao?"
"Không phải."
Tống Dã từng đưa Chà Bông đến khám vài lần, vì vẻ ngoài của anh khá nổi bật, lại mang thêm một chú mèo cam tròn xoe đáng yêu, sự đối lập quá lớn, vì vậy mọi người ở đây đều có ấn tượng sâu sắc với anh. Nữ y tá độc thân trong bệnh viện cũng hỏi anh có người yêu chưa, câu trả lời của Tống Dã là "Đã có rồi" nhưng trước giờ chưa từng gặp mặt nên mọi người đoán đây chỉ là cái cớ để anh từ chối.
Tống Dã đứng sang bên cạnh để Tưởng Nam Thư ôm chiếc hộp đi vào, "Tôi nhặt được một chú mèo, không biết có phải gãy chân rồi không, phiền bác sĩ kiểm tra giúp."
Nữ y tá "À" một tiếng, không nhịn được mà nhìn qua Tưởng Nam Thư, thấy cô khoác một chiếc áo khoác rộng, dường như đã hiểu ra được điều gì, cô ấy cười vui vẻ đi qua nhận chú mèo, "Được, giao cho tôi đi."
Tưởng Nam Thư không yên tâm nên đi qua cùng.
Trong bệnh viện không có máy sưởi nhưng vì bật điều hoà nên không lạnh lắm, Tống Dã ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, lười biếng dựa lên lưng ghế, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Lâm Diệu: [Tống Dã, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà hèn hạ.]
Tống Dã nhíu mày, trả lời một chữ: [Cút.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!