Chương 1: (Vô Đề)

"Ngươi lừa ta, sao ngươi có thể vứt nó đi chứ? "

Ánh nắng buổi trưa không chỉ rực ỡ, mà còn mang theo một chút hơi nóng, chiếu sáng đường phố Thương Châu dịu dàng ấm áp.

Mới tháng tư mà thời tiết đã bắt đầu ấm lên.

Đường phố Thương Châu rực rỡ ánh nắng vàng, một nam một nữ đi trong đó, bên trái là một nam tử mù mặc y phục trắng, thong thả bước đi, bên phải là một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt, trên tay cầm một giỏ anh đào đỏ tươi.

"Chỉ còn vài ngày nữa là đến giữa tháng rồi, ngươi thật sự đã ném nó đi rồi sao?"

Lý Nhược Thuỷ thật sự rất lo lắng, nếu không phải nàng đánh không lại hắn, thì nàng đã túm lấy cổ áo hắn mà lắc qua lắc lại rồi.

"Ngươi không thích, vậy nên ta chỉ có thể để nó trở về với cát bụi." Lộ Chi Dao khẽ thở dài, trông có vẻ rất tiếc nuối.

Trong lòng Lý Nhược Thuỷ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hai người Lục Phi Nguyệt định đi đến Tuần Án Ti để điều tra vụ việc, ngay giữa ban ngày đã tách nhau ra theo dõi tung tích, chỉ để lại nàng và Lộ Chi Dao.

Đương nhiên nàng không tin Lộ Chi Dao đã ném thảo dược đi, nàng biết hắn đang chờ đợi điều gì.

Một người biết co biết duỗi, miệng lưỡi không thật thà, lời nói ra cũng không có ý nghĩa gì, cho nên…

"Xin ngươi đấy, cho ta thuốc đi."

Lý Nhược Thuỷ nhìn những người đi đường xung quanh, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, nói ra câu này mà môi không hề mấp máy.

Lộ Chi Dao nghe được điều mình muốn nghe, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên nụ cười như làn gió xuân phả vào mặt.

"Ta không nghe thấy."

Cảm giác tức ngực vào buổi sáng đã biến mất vào lúc này.

Đại phu nói không đúng, muốn ngăn chặn cảm giác rung động này, không cần đi nghe truyện, mà nên nghe Lý Nhược Thuỷ cầu xin hắn nhiều hơn.

"Xin ngươi đấy!"

Người đi đường lần lượt quay đầu lại, nhưng không thấy người đâu, mà chỉ thấy một chiếc giỏ tre che mặt.

Tâm trạng của Lộ Chi Dao rất tốt, giọng điệu cũng trở nên nhanh hơn một chút.

"Nhưng ta không muốn nghe ngươi cầu xin ta."

Thúi lắm!

Hai mắt Lý Nhược Thuỷ mở to, nàng thật sự muốn ném giỏ anh đào này vào mặt hắn.

"Hoả Diệc Thảo rất khó làm thuốc, không bằng để ta giúp ngươi?"

Cái giỏ đang giơ lên dừng lại giữa không trung, mặc dù có dự cảm chẳng lành, nhưng Lý Nhược Thuỷ thật sự không nói nên lời là dự cảm gì.

"Ngươi có ý gì?"

"Ta sẽ giúp ngươi sắc thuốc."

Lý Nhược Thuỷ: … 

Ngươi cho rằng ta tin sao?

Hai người ngươi một câu ta một câu, chậm rãi đi tới cửa nhà họ Trịnh, sau đó rất tự nhiên mà đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!