Chương 3: (Vô Đề)

Lần đầu tiên chiến tranh

lạnh sau khi kết hôn cứ như vậy bắt đầu. Lý Ý bận rộn vốn là thiên hôn địa ám,

trước đây là trăm phương ngàn kế lách thời gian về nhà với cô, hiện tại có ý

tránh né, suốt một tuần Trương Phác Ngôn cũng chưa thể nhìn thấy anh một lần.

Không thấy được liền cứ không thấy được đi, cô không quan tâm!

Nhưng là, người tuy không xuất hiện, trong nhà lại nơi nơi có dấu vết của anh:

trong phòng quần áo trên mắc áo của cô, bị đổi lại thành áo của anh, áo khoác

móc vào bên ngoài áo sơ mi của cô, nhuộm một mùi hương lên áo cô, mặc lên người

cả người cũng không được tự nhiên; trên bệ rửa mặt, dao cạo râu dùng xong không

cất lại về đúng chỗ liền đụng tới khăn mặt của cô, đợi cô rửa mặt xong lau, ở

chóp mũi tất cả đều là mùi nước cạo râu của anh, quanh quẩn không đi, ghét cực

kỳ.

Còn có một lần, cô uống nhầm một ly cà phê đen, lăn qua lộn lại không thể ngủ,

cho đến rạng sáng, giữa lúc đang trù trề, rốt cục nghe được tiếng anh đi lên

lầu, cô lập tức không động đậy giả bộ ngủ.

Tiếng bước chân dừng lại ở trước giường cô, hồi lâu, gối nhẹ nhàng trầm xuống,

hô hấp êm ái như lông chim phủ ở trên mặt cô.

Trương Phác Ngôn nhắm hai mắt nín thở bất động, mặt đã dần dần nóng lên.

Ngày thứ hai, Trương Phác Ngôn nhìn như cũ mất hứng, nhưng cũng không giống như

trước đây lạnh lẽo băng sương. Lính cần vụ trong nhà giỏi đoán ý tứ, đương lúc

cô như du hồn lên lên xuống xuống cầu thang thì như lơ đãng nhắc nhở một câu:

"Phu nhân —— thủ trưởng hôm nay có một hội nghị thông qua truyền hình, lúc này đài truyền hình đang chiếu trực tiếp đấy!"

Cô nghe, sao cũng được "Ừ" một tiếng, xoay người lên tầng, đóng kĩ cửa phòng

lập tức mở ti vi.

Quả nhiên, trên ti vi giữa một đám trung niên mặt mũi nghiêm túc, anh đang ngồi

ở chính giữa, môi xinh đẹp hơi mím, nghiêm túc nghe người bên cạnh báo cáo, mặt

mũi lạnh lùng, phong thái bình tĩnh, nhưng là... trên chiếc cằm anh tuấn kia,

dán một cái buồn cười băng urgo, ở giữa hoàn cảnh cùng với đám người đó, có thể

nói nhìn mà giật mình.

Tắt ti vi, Trương Phác Ngôn yên lặng ngồi trong chốc lát, đứng dậy gọi lái xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!