Mặc dù kĩ thuật vẫn chưa được coi là thành thục, nhưng vẫn có thể trêu ghẹo đến những sợi dây thần kinh mẫn cảm của anh…. Cuối cùng cũng không kìm chế được, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của anh đẩy ra cái miệng nhỏ xinh của Huyền My, cùng hoà quyện quấn quýt với chiếc lưỡi đinh hương của cô, mạnh mẽ công thành đoạt đất, cố gắng hút lấy từng hơi thở của cô!
Đây là thứ duy nhất trên người anh có thể cử động rồi!
Cho nên anh nhất định phải dùng thêm sức để ngắm nhìn cô mới được!!
Thuỷ triều dường như cũng bị cảnh sắc đẹp đẽ lãng mạn trên bờ hâp dẫn, chúng đem theo sự hài hoà, chầm chậm tản qua bãi cát, thâm nhập qua cả hai con người đang trao nhau nụ hôn say đắm, sau đó lại nhiệt tình lùi về, cuốn theo cả một vùng cát biển hạnh phúc… ánh nắng dịu dàng buổi chiều tà rơi trên thân hình hạnh phúc của hai người, tản ra các vòng ánh sáng vàng… Hai người giống như hai con gà ướt sũng nhưng hạnh phúc, cả người sớm đã ướt từ lâu, nhưng dường như chẳng ai còn tâm tư để để ý đến điều đó, họ chỉ tận tình trao nhau nụ hôn dưới ánh mặt trời.
Ánh tà dương vàng rơi trên hai người họ cực kì ấm áp…
Cũng không biết từ lúc nào, bàn tay của Đình Hải đã chặt chẽ vòng qua thân thể mảnh khảnh của Huyền My, đem cô ôm thật chặt vào lòng mình.
Huyền My thoát ra khỏi nụ hôn, mái tóc đã loạn lên từ lâu.
Cô tuỳ tiện vuốt lại một chút, giả bộ tức giận hét lên: "Đồ đểu!! Anh gạt em, anh nói cả người anh chỉ có cái miệng là động đậy được!!"
"Đồ ngốc!!"
Đình Hải mỉm cười, đột nhiên anh quay người đè Huyền My dưới thân mình.
Cát bạc rơi khắp trên người cô.
Ánh mắt nóng rực cấp bách dừng trên người cô, bộ dángthắm thiết của anh, dường như hận không thể lập tức xử lý cô ngay tại đây: "Ở chỗ đông người mà lại câu dẫn anh như vậy, nhỡ đâukhông khống chế được…"
"Anh dám…"
Huyền My giơ tay ra chọt vào eo làm cho anh ngứa ngáy, khiến cho Đình Hải sảng khoái bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha…"
Huyền My cũng cười lên theo anh.
Hai người ôm nhau ngồi thành một cục, tuỳ ý nô đùa trên bãi cát.
Trong khu vực biển lãng mạn đótruyền đến từng tiếng cười trong như chuông bạc, yếu tố tạo nên hạnh phúc tản khắp nơi theo gió biển…
Chiều tối yên tĩnh.
Gió thổi nhẹ nhàng, thoải mái ấm áp.
Một buổi tối lãng mạn như vậy đáng lẽ ra phải có một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng kết quả Huyền My vẫn phải ở một mình trong phòng khách sạn, chỉ có thể xem video cho đỡ nhàm chán.
Không ngờ Đình Hải đến đảo Sarenal còn bàn chuyện làm ăn.
Hơn nữa anh còn đem theo cả Văn Tịch, nói là đi tiếp khách.
Vốn vĩ cô cũng muốn đi, nhưng Đình Hải chê cô không hiểu phép tắc bằng Văn Tịch, cho nên mới để cô lại khách sạn.
Tám giờ mười phút, Huyền My mới tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Huyền My vui mừng, lẽ nào là Đình Hải về rồi sao?
Cô tiến đến nhìn qua mắt nhìn ở cửa, đó là Văn Tịch.
Huyền My nhanh chóng mở cửa: "Sao cậu đã trở về rồi? Đình Hải đâu?"
Lúc này, đằng sau còn có mấy cô gái nước ngoài mặc đồng phục giống hệt nhau.
Huyền My nghi ngờ nhìn bọn họ, vẫn không biết điều gì đang xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!