Chương 602: Trở về trường

Cao Hướng Bách dựa vào mép bàn, si mê ngắm nhìn cô, nhất thời không nhịn được bật cười: "Em nói xem, em là một cô gái tốt như vậy, sao năm đó Đình Hải lại không nhìn trúng em được cơ chứ, lại đi chọn đứa nhỏ ngốc nghếch nhà anh!"

Văn Tịch nghe cậu nói cũng không nhịn được mà bật cười: "Cái đó gọi là duyên phận, có biết chưa? Em cũng chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày em lại có thể biết anh!"

Cao Hướng Bách đưa tay ôm lấy cô, than thở: "Xem ra anh phải cảm ơn Đình Hải và nha đầu ngốc kia cho tốt, nếu hai bọn họ không bỏ qua em thì có khi đời này anh thực sự không có cơ hội gặp được cô gái tốt như em rồi!"

"Vậy thì biết đâu anh lại gặp được cô gái tốt hơn thì sao?"

Văn Tịch chớp mắt nhìn cậu cười.

"Không thể nào đâu..."

Hướng Bách híp mắt lắc đầu: "Trong lòng anh, em chính là cô gái tốt nhất! Những người khác dù có tốt thế nào chăng nữa thì cũng không liên quan gì đến Cao Hướng Bách!"

Văn Tịch nhìn cậu, không nhịn được lại bật cười, chợt hỏi một câu: "Vậy... vừa rồi... là lần thứ mấy của anh?"

"..."

Cao Hướng Bách híp mắt, buồn cười nhìn cô: "Vậy em thấy anh giống như là lần thứ mấy?"

Văn Tịch học theo dáng vẻ của cậu, nheo mắt lại, nhìn thật kỹ: "Em thấy, nhìn thế nào cũng không giống là lần đầu tiên..."

"Vì sao?"

Cao Hướng Bách hỏi lại cô.

"... Cảm giác thôi, anh có vẻ cực kỳ thành thạo, không giống như người không hề có kinh nghiệm."

"Ha ha ha..."

Cao Hướng Bách cười to: "Bất kỳ người đàn ông nào, đối với loại chuyện như vậy, đều là vô sự tự thông! Trước khi hành động thực tế, bọn anh đều đã theo đại sư Nhật Bản học mô phỏng theo các bài học trong mấy năm trời, cho nên, anh thành thạo như vậy là vì anh chăm chỉ học tập, không hề liên quan đến việc anh có kinh nghiệm hay không! Em yên tâm, vừa rồi cũng là lần đầu tiên của anh! Trong cuộc đời Cao Hướng Bách này, cho tới bây giờ chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Văn Tịch!

Thật sự là vậy..."

Văn Tịch lại bật cười, cố ý cười nhạo cậu: "Lại còn đại sư Nhật Bản, sở thích của bọn con trai các anh thật sự khiến đám con gái bọn em không dám khen tặng!"

"Người đó khiến bọn anh không phải là cùng một loại nữa đó!"

Cao Hướng Bách nói rồi lại bật máy sấy lên tiếp tục sấy tóc cho Văn Tịch.

Sau khi bốn người hẹn nhau du ngoạn cạnh biển một vòng, Cao Hướng Bách lái xe, tự mình đưa Văn Tịch về nhà.

Cậu nghĩ ba mẹ của Văn Tịch vẫn chưa biết đến sự tồn tại của mình, hơn nữa Văn Tịch cũng chưa báo cho ba mẹ về chuyện bạn trai, cuối cùng, sau khi Văn Tịch và Cao Hướng Bách ở lại một đêm trong khách sạn thì mới có thể về đến nhà.

Lúc phải nói lời tạm biệt với Văn Tịch, Cao Hướng Bách thật sự là cực kỳ không nỡ.

Cũng may là sau kỳ nghỉ đông, hai người lại đi học cùng trường, có thể miễn được nỗi khổ tương tư khi mỗi người một nơi.

Đầu này, hai người lưu luyến tạm biệt nhau thì đầu kia, Huyền My và Đình Hải đã đi tới, thấp thỏm đến nhà cậu để gặp ba mẹ.

Huyền My thay đổi phong cách trang điểm hoạt bát lộng lẫy, lần đầu tiên trang điểm cực kỳ thanh nhã, lịch sự.

Nói tới nói lui thì đúng là hiếm có, vừa dịu dàng lại vừa nhẹ nhàng.

Đình Hải ở bên cạnh, mấy lần suýt không nhịn được mà cười phá lên.

"Huyền My? Chính là đứa nhỏ mà hồi bé đã để lại vết sẹo trên mặt Đình Hải sao?"

Mẹ Đình đúng là có trí nhớ không thể khinh thường, chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy mà giờ bà vẫn còn nhớ rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!