Chương 30: Khí thế hung hăng

Lời nói khinh thường của anh giống như một cái bạt tai tát mạnh lên khuôn mặt Hoàng Ngân, khiến cô mặt đỏ tai hồng, nhục nhã không chịu nổi.

Yết hầu cô căng cứng, ngón tay thiết chặt chén rượu nổi lên màu trắng bệch dọa người. Mà cô vẫn muốn bướng bỉnh bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt anh.

Hoàng Ngân ngẩng cao đầu, điềm tĩnh đúng mực đón nhận ánh mắt sắc lạnh của anh, cô cười nhẹ và đáp lại bằng giọng nói thê lương, "Bác sĩ Cao, nghề nghiệp không phân sang hèn. Tuy rằng chúng tôi không thần thánh giống như bác sĩ các anh, nhưng mỗi một đồng tiền chúng tôi làm ra đều dựa vào đôi tay mình. Các anh có tư cách gì xem thường những người bán rượu chúng tôi chứ?"

Cô một không cướp đoạt, hai không trộm cắp, ba không bán đứng thân thể, dựa vào đâu mà phải chịu mấy người đàn ông này khinh rẻ?

Ý cười trên môi Cao Dương Thành đậm hơn cũng lạnh hơn, "Cô Đỗ nói những điều này với tôi làm gì? Cô làm việc gì, thần thánh hay không, có liên quan gì tới tôi?"

Một câu nói lạnh nhạt của Cao Dương Thành lại nhẹ nhàng hất văng mọi liên hệ của Hoàng Ngân và anh từ trước tới nay đi, hoàn toàn vứt bỏ!

Hơi thở của Hoàng Ngân nghẹn lại, sắc mặt khốn quẫn. Cô còn chưa kịp trả lời, Cao Dương Thành đã vòng qua cô, bước tới đối diện với Lâm Nghiên Thành.

Rốt cuộc anh cũng không uống ly rượu Hoàng Ngân mời.

"Bác sĩ Lâm, có thể uống không?"

Cao Dương Thành đứng trước chiếc bàn thủy tinh, vừa rót rượu đầy tao nhã vừa hỏi Lâm Nghiên Thành trước mặt.

Không thể không thừa nhận, khí chất của người đàn ông này vô cùng cao quý, mỗi một lời nói, việc làm của anh đều lộ ra hơi thở thanh nhã mà chỉ con cháu gia đình giàu sang mới có. Loại cảm giác tôn quý ngồi trên ngôi cao này khiến người ta thấy xa xôi không sao chạm tới...

"Cũng được." Lâm Nghiêm Thành cười trả lời. "Sao vậy? Muốn uống với tôi à?"

Cao Dương Thành nói khiêu khích, "Chỉ sợ anh không dám."

Lâm Nghiêm Thành nhếch môi cười, "Trên đời này không có rượu nào Lâm Nghiêm Thành tôi không dám uống! Bác sĩ Cao muốn uống thế nào?"

"Rất đơn giản, ai ngã trước thì người đó thua, ai thua thì trả tiền cho tối nay!"

"Được, không vấn đề!"

Hai người đàn ông không ai nhường ai.

Hoàng Ngân muốn lên tiếng khuyên Cao Dương Thành nhưng lại cảm thấy mình không có tư cách. Càng huống chi, cô không dám chắc anh có lên tiếng chế nhạo mình không nữa.

Sao cô phải tự chuốc khổ vào thân chứ!

Hoàng Ngân đẩy tiếp mười tá rượu vào, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh rót rượu cho bọn họ.

Chẳng mấy chốc, một tá rượu đã bị hai người đàn ông này uống sạch, các bác sĩ xung quanh bắt đầu ồn ào đùa cợt, trái tim Hoàng Ngân như bị bóp nghẹt.

Hai tá rượu đã hết, tiếp tục tá rượu thứ ba...

"Thầy Cao, chẳng phải thầy nói dạ dày không tốt, không uống được rượu sao? Thôi đừng uống nữa, đã uống nhiều vậy rồi...."

Cuối cùng Dương Thùy Sam không nhìn nổi nữa, đi lên phía trước muốn khuyên Cao Dương Thành.

Cao Dương Thành chỉ cho cô một cái liếc mắt lạnh lùng khiến Dương Thùy Sam cúi đầu, ỉu xìu quay về, không làm nói thêm một câu.

Tuy giọng nói của Dương Thùy Sam rất nhẹ, nhưng Hoàng Ngân vẫn nghe được rõ ràng.

Ánh mắt của cô không tự chủ được nhìn về phía Cao Dương Thành bên cạnh, phát hiện giữa trán anh đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Hoàng Ngân có chút hoảng hốt, cô gạt hết mọi thứ, lên tiếng khuyên anh, "Đừng uống nữa, dạ dày anh sẽ không chịu được đâu."

"Im miệng!"

Cao Dương Thành lạnh lùng phun ra hai chữ, tiếp tục uống rượu, một hơi cạn sạch.

"Thật sự đừng uống nữa, uống thế này vô cùng có hại cho dạ dày. Anh là bác sĩ, anh nên biết điều đó chứ." Hoàng Ngân cuống lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!