Đỗ Thanh Nga nhìn thấy hình ảnh thảm thương mệt mỏi của chị gái mình, giọt lệ to tròn rơi khỏi hốc mắt, "Ngày mai em sẽ đến nhà họ hàng một chuyến."
"Thanh Nga, đừng làm bừa!" Hoàng Ngân mở mắt ra, đáy mắt cô rã rời vằn đầy tia máu, "Nghe chị nói, đừng làm tăng thêm gánh nặng cho bọn họ nữa."
Vốn dĩ mấy gia đình này cũng không giàu có sung túc gì, cô hà tất phải liên lụy cuộc sống khổ sở này tới bọn họ chứ! Hơn nữa, sau khi ba đi rồi, họ hàng cũng chẳng có mấy ai muốn qua lại với mẹ con họ nữa, cô cần gì ngang ngạnh dính lấy như vậy.
"Nhưng mà..."
"Nghe lời."
"Vâng ạ."
Cuối cùng Đỗ Thanh Nga đã bị Hoàng Ngân thuyết phục.
"Chị, chị cứ thế này không thấy mệt sao?" Đỗ Thanh Nga đỏ mắt, đau lòng hỏi Thanh Nga.
"Mệt."
Hoàng Ngân thành thật trả lời.
Dù cô có biến mình thành siêu nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là người trần mắt thịt mà thôi.
Chỉ có điều, bất kể mệt mỏi tới đâu, cô cũng không muốn buông tay, cô còn lòng dũng cảm thì còn có thể kiên trì.
Hoàng Ngân hơi ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng bợt phía trên, thì thầm tự nói: "Thanh Nga, có nhiều khi cuộc sống không tốt đẹp như chúng ta mong đợi, nhưng cũng còn xa mới tệ hại như chúng ta nghĩ. Yếu ớt và kiên cường của một con người là hai điều có thể vượt qua tưởng tượng của chính bản thân mình. Có lúc, vì một câu nói quan tâm nhẹ nhàng cũng khiến ta yếu ớt rơi nước mắt.
Nhưng lại có lúc, ta có thể cắn chặt răng bước đi trên đoạn đường cắm đầy đinh nhọn, rất dài rất dài...."
Mà Đỗ Hoàng Ngân cô, chính là như vậy, cắn chặt răng, kiên cường mà dũng cảm đi về phía trước!
Rạng sáng tại câu lạc bộ karaoke Ngự Tôn, phòng bao VVIP số 3109.
Tất cả bác sĩ và y tá của khoa ngoại thần kinh bệnh viện Vinmec đang ở đây nô đùa ầm ĩ vui vẻ. Thật ra tụ tập muộn như vậy là vì các bác sĩ tài năng bọn họ vừa rời khỏi bàn mổ.
"Chúc mừng khoa chúng ta được bầu là khoa chất lượng tốt nhất bệnh viện trong năm. Hôm nay, chúng ta không say không về!!" Vũ Phong cầm microphone nói to.
"Vậy không được, sáng mai tôi còn ca phẫu thuật đấy. Làm một người bác sĩ có trách nhiệm, tôi phải giữ vững nguyên tắc với bệnh nhân mà tôi phụ trách, mọi người nói đúng không?" Thái Linh cười đùa từ chối.
"Cậu làm mất cả hứng!" Bác sĩ nội trú Lâm Nghiêm Thành cười cười liếc mắt nhìn Thái Linh.
"Tôi cũng không uống rượu được." Ở chính giữa sofa, ánh đèn tường mờ tối in lên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Cao Dương Thành. Anh ngại ngùng mỉm cười, chỉ vào dạ dày mình: "Gần đây, chỗ này không được thoải mái lắm, phỏng chừng còn uống rượu nữa thì thủng dạ dày mất thôi."
Thái Linh đùa cợt anh, "Bác sĩ thế đấy!"
Suy cho cùng, Dương Thùy Sam cũng là một cô gái có phần cẩn thận, cô hỏi han Cao Dương Thành đầy quan tâm: "Thầy Cao, hay là ngày mai em giúp thầy sang bên khoa nội lấy số nhé. Có việc gì hay không, thầy cứ đi kiểm tra một chút dù sao cũng tốt mà."
"Được rồi được rồi, không uống thì tránh qua một bên, có chỗ nào mát mẻ thì tới đó đi, chúng tôi tự uống với nhau. Tôi đi gọi rượu." Vũ Phong hứng trí nói rồi bấm số điện thoại nội bộ của quán Karaoke, "Đưa hai tá rượu tới phòng 3109."
...
Hoàng Ngân không ngờ thế giới này nhỏ như vậy, nhỏ tới mức ở cái xó xỉnh thảm hại nào của thế giới, cô cũng gặp được người đàn ông đặc biệt trong lòng mình kia.
Khoảnh khắc cửa được đẩy ra, Hoàng Ngân liếc mắt một cái đã thấy ngay Cao Dương Thành đang ngồi giữa nhóm người trên ghế sofa.
Ánh đèn u tối màu lam rơi nhẹ lên mái đầu anh, tia sáng nhạt nhuốm lên khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi, một nửa ngoài sáng, một nửa ẩn trong bóng tối, bóng sáng đung đưa, thần bí khó lòng nhìn thấu.
Con mắt hẹp dài được vụn sáng u tối tô điểm, tựa như biển cả dưới trời đêm phiếm màu xanh biếc, mê ly như mộng như ảo, chọc lòng người mê man.
Mà trong phòng bao, lúc Vũ Phong, Dương Thùy Sam và Cao Dương Thành nhìn thấy Hoàng Ngân đẩy xe rượu từ ngoài vào cũng ngẩn người ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!