Chương 16: Tôi muốn lấy lại đồ Của mình

"Dạ, mẹ cứ đi đi! Mẹ yên tâm, Dương Dương rất ngoan, nếu có chuyện gì, Dương Dương sẽ tìm chị y tá đầu tiên." Bé Hướng Dương tỏ ra rất ngoan vì cậu bé biết chiếc bông tai kia rất quan trọng đối với mẹ của mình.

"Ngoan..." Hoàng Ngân hôn nhẹ lên trán của cậu bé: "Mẹ xin lỗi. Mẹ nhất định sẽ quay về sớm."

"Mẹ đi đi." Cậu bé lén đánh cắp một nụ hôn trên môi của mẹ.

Hoàng Ngân rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến nhà hàng dùng bữa tối lúc nãy.

Cũng may, lúc đến nhà hàng vẫn chưa đóng cửa.

"Xin hỏi một chút. Các anh có nhìn thấy chiếc bông tai kim cương rơi trong nhà hàng không?" Hoàng Ngân đứng ở quầy lễ tân hỏi người phục vụ.

"Thưa cô, có phải nó khoảng chừng này? Màu xanh giống như màu của nước biển đúng không?" Người phục vụ khoa tay múa chân với Hoàng Ngân.

"Đúng đúng đúng." Hoàng Ngân vui mừng khôn xiết: "Đúng là nó. Có thể đem nó trả lại cho tôi không? Đối với tôi, chiếc bông tai ấy rất quan trọng."

"Nhưng..." Người phục vụ có chút khó xử: "Tôi đã đem chiếc bông tai ấy đưa cho vị đã dùng bữa tối cùng cô hôm nay rồi. Anh ấy không liên lạc với cô sao?"

Hoàng Ngân sững người, nét mặt lộ chút khác thường: "Là vậy sao..."

"Vậy... vậy được rồi. Cảm ơn."

Hoàng Ngân từ trong nhà hàng đi ra, tinh thần vẫn còn chút hoảng loạn. Cô cứ do dự mãi, không biết có nên gọi điện thoại cho Cao Dương Thành.

Chiếc bông tai sao lại bị anh ấy cứ thế lấy đi chứ? Phải làm sao mới ổn đây! Hoàng Ngân buồn chán vò đầu suy nghĩ.

Cô vừa đi, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc có nên chủ động liên lạc với anh không. Vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện, không biết từ khi nào đã đứng trước chung cư của anh rồi.

Hoàng Ngân lấy điện thoại ra, chậm chạp ấn từng con số một, khi nhấn đến con số thứ mười một chuẩn bị gọi điện, cô lại tự tay xóa đi. Sau đó cô lại ấn tiếp rồi cuối cùng vẫn xóa sạch.

"Phát điên mất thôi!!"

Hoàng Ngân bực tức giậm châm.

Khi cô đang suy nghĩ xem bản thân có nên buông bỏ những chấp niệm còn vướng bận trong lòng, quẳng luôn chiếc bông tai đi không thì đột nhiên điện thoại trong tay cô đổ chuông.

Qủa nhiên, cú điện thoại là của Cao Dương Thành gọi tới.

Hoàng Ngân bị dọa cho giật mình, nhanh chóng hít một hơi rồi mới cầm điện thoại lên bắt máy.

"Cô đứng trước nhà tôi làm cái gì?"

Cao Dương Thành nén giận hỏi cô.

Hoàng Ngân sững người, vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Đúng như dự đoán, bên chiếc cửa sổ trên tầng hai của căn hộ xuất hiện một bóng dáng cô độc.

Cho dù không nhìn thấy gương mặt của anh, cô vẫn cảm nhận được có ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào cô.

"Tôi... tôi muốn tìm anh để lấy lại đồ của mình."

Lúc cô đáp lại, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

"Cái gì?" Cao Dương Thành lạnh nhạt hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.

Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu: "Bông tai của tôi."

"Cái nào?"

Giọng nói trong điện thoại của anh càng xa cách hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!