Vẻ mặt anh ta có chút kỳ quái, lại nói:
"Còn dám hút thuốc, Phật của cô đang nhìn kia kìa."
Tôi chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc, rồi dụi tắt điếu thuốc, ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ xe.
"Đang nhìn đấy, nên tôi muốn nổi loạn một chút, anh có dám không?"
"Cái gì mà dám hay không dám?"
"Anh không phải thích n.g.ự. c lớn sao, muốn xem thử không?"
Mẹ kiếp…
Tần Việt lại chửi một tiếng, nhìn tôi hạ giọng:
"Đừng tưởng tôi không biết em đang tính toán cái gì. Bây giờ lại nhớ tới tôi, ông đây nói lại lần nữa, tôi không có hứng thú với ni cô."
"Ồ, biết rồi, anh đi đi."
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, tay đặt lên vô lăng, chậm rãi nhếch môi cười:
"Đừng nghĩ nhiều, ba tôi ép tôi đi tu, tôi chỉ muốn báo thù ông ấy thôi, với ai cũng vậy cả."
Vừa nói, tôi vừa ngẩng đầu ra hiệu con đường phía trước:
"Qua ngã tư này rẽ phải, đi thêm một đoạn nữa là công viên Châu Sơn, ở đó bắt xe dễ hơn, tôi không tiễn anh đâu."
Đôi mắt Tần Việt tối sầm lại nhìn tôi một cái, rồi mở cửa xe bước xuống.
Bốn bề tĩnh lặng, lại tối đen như mực, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng con đường phía trước.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta bước đi, dáng người cao ráo.
Đồng thời trong lòng thầm đếm, một, hai, ba…
Đếm đến bảy, anh ta quay đầu lại.
Anh ta nheo mày nhìn tôi dưới ánh đèn.
Tôi cũng nhìn anh ta.
Cuối cùng Tần Việt bước tới, đến bên cửa xe, mở cửa kéo tôi ra ngoài.
"Lừa ông đây ra đây, còn tô son môi, sau đó nói với tôi là với ai cũng vậy?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh ta có chút bực bội, đôi mày rậm nhíu chặt, nắm chặt cổ tay tôi, sức lực rất lớn.
"Đó không phải son môi, là son dưỡng môi, môi tôi khô thôi mà."
"Thật sao? Tôi thấy không phải môi khô, mà là miệng cứng."
Đoạn đường vắng lặng không một bóng người, hàng cây nhấp nháy ánh đèn neon.
Phật của tôi đang nhìn.
Tần Việt ép tôi vào xe, mặt sát gần, ánh mắt lại lạnh băng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!