Anh ta bấm khuyên tai, vòng bạc trên tai trái lấp lánh ánh sáng chói mắt, khoác một chiếc áo khoác bóng chày màu đen.
Anh ta đang ăn cơm cùng một cô gái rất xinh đẹp, cô gái tươi cười hớn hở nói chuyện với anh ta, anh ta hơi ngả người ra sau, cánh tay tùy ý đặt lên lưng ghế, rồi ngẩng đầu, ném cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý.
Gã này so với trước kia càng thêm thu hút, cũng càng thêm lưu manh.
Tôi cười vẫy vẫy tay với anh ta, coi như chào hỏi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Anh ta lại cong môi cười, ánh mắt lạnh tanh lướt đi.
Trương Chí Viễn quay đầu nhìn theo, hỏi tôi là ai.
Tôi đáp:
"Một cậu em hàng xóm hồi xưa, hồi nhỏ ngoan lắm, giờ lớn lên càng ngày càng ngông cuồng."
Trêu chọc vài câu, chúng tôi tiếp tục dùng bữa, cười nói vui vẻ. Giữa chừng tôi đứng dậy đi vệ sinh, đi được vài bước mới phát hiện Tần Việt và cô gái kia đã rời đi rồi.
Đợi đến khi tôi từ nhà vệ sinh ra, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy anh ta đang đứng ở hành lang phía trước, lưng tựa vào tường, cúi đầu châm thuốc.
Tần Việt sống lưng thẳng tắp, góc nghiêng tuấn lãng, ngậm điếu thuốc châm lửa, đường nét gương mặt phóng khoáng trong làn khói thuốc đang lan tỏa rồi tan biến.
Rồi anh ta ngước đôi mắt đen láy nhìn tôi, khẽ nhướng mày, cả người lười biếng lại mang vẻ trêu tức.
Bạn trai à?
Vỏn vẹn ba chữ, từ miệng anh ta thốt ra, mang theo vài phần nụ cười hờ hững, giọng điệu lơi lả.
Tôi hoàn hồn, gật đầu cười đáp:
"Ừ, còn tưởng cậu về rồi chứ."
"Lâu như vậy không gặp, không chào hỏi một tiếng, chị không thấy em vô lễ à?" Anh ta khẽ liếc mắt, đôi mắt dài hẹp như cười như không.
"Sao lại thế được, vừa nãy cũng coi như chào hỏi rồi mà." Tôi cười cười, ánh mắt đảo quanh bốn phía: Bạn cậu đi rồi à?
Tần Việt không đáp, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, chợt nói: Chị vui lắm à?
Hả?
"Chị cứ cười mãi thôi, lúc đàn piano thì cười, lúc ăn cơm cũng cười, giờ nói chuyện vẫn cười."
…Có vấn đề gì sao? Tôi cảm thấy anh ta có chút kỳ quái:
"Cười thì có phạm pháp đâu, cũng có liên quan gì đến cậu?"
"Ừ, chị cười khiến trong lòng tôi không thoải mái lắm."
…
Giọng điệu Tần Việt rất nhạt, ánh mắt mang theo vẻ chế giễu kín đáo, khóe miệng cong lên vừa lưu manh vừa xấu xa.
Tôi nhíu mày: Thần kinh à cậu.
Hồi nhỏ rõ ràng là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, lớn lên lại thành cái đức hạnh này.
Tôi không muốn để ý đến anh ta nữa, đứng dậy định rời đi, kết quả lúc đi ngang qua người anh ta, đột nhiên bị anh ta nắm chặt lấy tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!