Chương 5: (Vô Đề)

Tôi thường gặp anh ở thư viện, dường như cả hai đều có thói quen đến đọc sách vào một giờ cố định. Gặp mặt, chào hỏi vài câu, thỉnh thoảng tán gẫu dăm ba chuyện, rồi ai nấy lại lặng lẽ tìm chỗ ngồi. Đôi khi tôi đến muộn, còn thấy anh giữ chỗ sẵn cho mình, mỉm cười vẫy tay với tôi.

Cho đến một lần, đang đọc sách thì tôi cảm thấy bụng dưới nóng ran, biết là đến kỳ nguyệt san, liền đứng dậy định đi vệ sinh.

Trương Chí Viễn gọi tôi lại.

Hôm đó tôi mặc một chiếc váy trắng, anh cởi áo khoác ngoài, tiến đến khoác lên người tôi, ánh mắt cong cong ý cười:

"Hình như váy em bị bẩn rồi, về ký túc xá thay đồ trước đi."

Giọng anh trầm thấp, chiếc áo khoác mang theo mùi hương đặc trưng của anh, rất sạch sẽ, lại dễ chịu vô cùng. Mặt tôi hơi ửng đỏ, khẽ nói lời cảm ơn.

Lúc tôi về đến ký túc xá, vừa thay xong quần áo thì thấy Tôn Phàm cùng phòng đẩy cửa bước vào, giọng nói oang oang đưa cho tôi một túi đồ.

"Này nhé Lâm Vi Vi, khai mau thành thật cho bà đây, yêu đương từ bao giờ thế hả, mà đối tượng lại còn là Trương Tiểu Thảo khoa Lý nữa chứ."

Trương Chí Viễn là phó ban văn nghệ của trường, anh rất nổi tiếng, mà mấy cô nàng phòng tôi thì lại khoái nhất trò đặt biệt danh cho người nổi tiếng. Ví dụ như trưởng ban văn nghệ, một chị học trên khóa, xinh đẹp lại kiêu kỳ, bọn tôi sau lưng toàn gọi chị ấy là Hà Khổng Tước.

Còn biệt danh Trương Tiểu Thảo này, một là vì anh ấy là  nam thần của khoa, hai là vì khổng tước thích ăn cỏ.

Hà Khổng Tước đang theo đuổi Trương Tiểu Thảo, chuyện này ai ai cũng biết.

Cái túi Tôn Phàm đưa, bên trong là trà gừng đường đỏ và miếng dán giữ nhiệt. Cô ấy bảo, vừa hay cô ấy về ký túc xá, thấy Trương Tiểu Thảo ở dưới lầu, nhờ cô ấy mang lên cho tôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôn Phàm vốn là cái miệng rộng, tôi dặn dò cô ấy:

"Cậu đừng có mà ăn nói lung tung đấy nhé, tớ với anh ấy không có gì đâu."

"Xí, có gì thì sao chứ, mặt mũi bà đây có kém gì Hà Khổng Tước đâu, người dòm ngó Lâm Vi Vi này cũng đầy ra đấy, Trương Tiểu Thảo mà cua được cậu thì đúng là trúng số độc đắc ấy chứ."

Anh ấy không theo đuổi tôi, tôi biết.

Có lẽ cũng chính vì vậy, trong lòng tôi lại dấy lên một chút hụt hẫng mơ hồ.

3

Tôi và Trương Chí Viễn chính thức xác lập quan hệ yêu đương vào đêm hội văn nghệ năm thứ hai đại học.

Tôi từ nhỏ đã học nhạc cụ, một bạn học khá thân thiết năn nỉ tôi cùng cô ấy biểu diễn bản Điệu Valse Xanh trong đêm hội.

Đêm hội, ánh đèn hội trường rực rỡ, cô ấy đàn piano, tôi kéo violin, nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt của cả hội trường.

Sau tiết mục, tôi vào hậu trường thay quần áo, lúc từ phòng thay đồ bước ra, thấy Trương Chí Viễn đang đứng ở góc khuất không xa. Cùng với anh còn có Hà Khổng Tước.

Chị học tỷ xinh đẹp kiêu kỳ, kiễng chân muốn hôn anh, bị anh gạt tay đẩy ra.

Tôi khẽ nhíu mày, xoay người bước đi.

Rồi nghe thấy Trương Chí Viễn gọi tôi ở phía sau.

Lâm Vi, đợi đã.

Giọng anh có chút vội vàng, tôi không dừng bước, ngược lại còn bước nhanh hơn.

Cho đến khi ra khỏi lễ đường lớn, anh đuổi kịp, nắm lấy cánh tay tôi.

"Em đừng hiểu lầm, anh là đứng ở đó đợi em, ai mà biết chị ấy đột nhiên xuất hiện…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!