Chương 4: (Vô Đề)

Đúng vậy, tôi rất ít nói, vẫn luôn im lặng nghe anh ta nói.

Không chỉ với anh ta, mà với bất kỳ bạn học, thầy cô nào trong lớp, hay là tất cả mọi người nhà họ Lâm, tôi đều trầm mặc ít lời, không giỏi giao tiếp.

Ba tôi có lúc còn nghi ngờ tôi bị câm, dẫn tôi đi bệnh viện kiểm tra một lượt.

Kết quả ra khỏi bệnh viện, tôi đeo cặp sách, quay đầu nói với ông một câu:

"Ba à, con khỏe, con không bệnh."

Thẳng thắn mà nói, tính khí Lâm Thành không tốt lắm, lăn lộn trong giới thương nghiệp nhiều năm, trên người luôn có vài phần sắc bén.

Người nhà họ Lâm đều sợ ông ta, dì Trần và Lâm Chi cũng sợ.

Tôi không sợ, tôi nhìn ông ta nói: Ba, con nhớ mẹ.

Vẻ mặt ông ta ngẩn ra, sau đó liền xoa đầu tôi:

"Hôm nay không phải đi học nữa, ba đưa con đi công viên trò chơi có được không?"

Không được, ông bận rộn như vậy, một mình đi công viên trò chơi với tôi, ha ha, thôi bỏ đi.

Tôi không còn là con nít nữa rồi.

Huống chi, công viên trò chơi, nên là cả ba cả mẹ cùng nhau dẫn đi mới phải.

Sau này tôi và Tần Việt không còn nhiều giao tiếp nữa.

Nhưng tôi từng nghe nói về rất nhiều chuyện của anh ta.

Con trai nhà đại gia bất động sản, thích bóng rổ và game điện tử, thành tích học tập đứng nhất  năm.

Người rất ngạo, nhưng lại được thầy cô yêu thích, cũng được các bạn nữ yêu thích.

Có lần tôi đi ngang qua sân bóng rổ của trường, vừa đúng lúc anh ta đang chơi bóng, nhìn thấy tôi, liền ném quả bóng trong tay qua.

Kết quả là chuẩn xác không sai lệch ném trúng mặt tôi.

Thời gian đó, kỳ thi đại học đang đến gần, không khí học tập căng thẳng, tôi vốn dĩ đã hơi thiếu máu, trực tiếp bị ném đến hoa mắt chóng mặt, mũi nóng lên, ngất xỉu tại chỗ.

Sau đó nghe nói hôm đó Tần Việt ngây người, lúc chạy đến suýt nữa thì ngã, cõng tôi chạy thẳng đến phòng y tế.

Máu mũi của tôi nhuộm đỏ chiếc áo phông trắng của anh ta.

Phòng y tế trường, tôi hồi phục lại tinh thần, anh ta bị thầy giáo mắng cho một trận rồi xin lỗi tôi.

Xin lỗi xong lại không vui trợn mắt lên, lẩm bẩm:

"Chỉ ném nhẹ một cái thôi mà, cũng không biết tránh, vừa yếu vừa ngốc."

Anh ta rất thất vọng.

Ký ức tuổi thơ, chị Vi Vi hoạt bát hay cười, sinh động thú vị, đã biến thành con mọt sách như gà mái xơ xác rồi.

Từ đó về sau, chúng tôi ở trường không còn nói chuyện với nhau nữa.

Anh ta vẫn luôn là tâm điểm chú ý, tôi vẫn luôn im lặng.

Sau này tôi thi đỗ vào một trường đại học trong thành phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!