Pháp danh của tôi là Tịnh Âm, là ni cô ở am Bảo Phật chùa Đạo Thanh.
Chùa Đạo Thanh trên núi Tây Lộc Hải Thành, được xây dựng từ thời Nam Bắc Triều, hơn ngàn năm dâu bể, trải qua mấy lần hưng phế, cuối cùng là do ba tôi dẫn đầu, một đám chú bác có tiền quyên góp trùng tu, xây dựng lại tám điện hai gác.
Ngôi chùa hùng vĩ tráng lệ nhất vùng, rộng hơn một vạn mét vuông, có Đại Hùng Bảo Điện lớn nhất, Phật Các cao nhất, lộng lẫy huy hoàng.
Tôi liền xuất gia ở am Vân Lý trong chùa Đạo Thanh.
Trong am Vân Lý có mấy trăm vị ni cô, hơn chục vị sư thái.
Làm ni cô rất khổ, rất tẻ nhạt.
Bốn giờ sáng thức dậy, tảo khóa, ăn chay, làm Phật sự.
Buổi trưa ăn xong, lại làm Phật sự, chiều khóa.
Không có Phật sự thì xuống ruộng làm việc, quét dọn vệ sinh, niệm kinh, bái Phật, ngồi thiền.
Cứ như vậy trôi qua một năm, tôi rất ngoan, ba tôi rất hài lòng.
Ông đã đến thăm tôi hai lần.
Lần đầu tiên ông nói:
"Vi Vi à, ba là vì tốt cho con thôi, trước đây ba đã từng mời thầy chùa đến xem mệnh, con là mệnh Thất Sát, người mang sát khí nặng, khắc song thân, số cô độc, xuất gia đối với con và Lâm gia đều có lợi."
Ồ, mẹ kiếp, hóa ra cái c.h.ế. t của mẹ tôi cũng là do tôi khắc.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi chắp tay, mặt không chút cảm xúc:
"Tội lỗi tội lỗi, bần ni pháp danh Tịnh Âm, thí chủ xin hãy gọi tôi là Tịnh Âm sư phụ."
Cạo đầu tôi, ép tôi mặc áo cà sa, quay đầu lại còn muốn tẩy não tôi.
Lâm Thành cau mày, thở dài rồi rời đi.
Lần thứ hai ông đến, tôi đã ngộ ra, cùng ông ngồi thiền, nói:
"Ba, con muốn thi nghiên cứu sinh Học viện Phật giáo Hải Thành, ba giúp con đăng ký sắp xếp đi."
Sau khi Lâm Thành ngạc nhiên, liền vui mừng ra mặt, an ủi vỗ vai tôi.
Sau này tôi lái chiếc Bentley của Lâm Thành đi đi về về giữa chùa Đạo Thanh và Học viện Phật giáo.
Người đi đường nào thấy cũng cảm thán, thời buổi này ni cô cũng lái xe sang rồi…
Lâm Thành cũng từng đưa tiền cho tôi, tôi chắp tay nói:
"Không được không được, sư thái Huệ Minh dặn dò chúng con phải thủ thanh quy giới luật, ba mau mang tục vật này đi đi."
…
Năm thứ hai tôi xuất gia, trong khi vừa thi nghiên cứu sinh Phật học, thỉnh thoảng tôi cũng về Lâm gia.
Đương nhiên, thường là do Lâm Thành hết lần này đến lần khác yêu cầu, tôi mới khó từ chối đành miễn cưỡng về một chuyến.
Thật nực cười, bây giờ tôi là bộ mặt của ông ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!