Chương 12: (Vô Đề)

Anh ta nói nhiều quá, nghe mà nhức nhối tim gan, cũng bực bội.

Tôi vòng tay qua cổ anh ta, bịt miệng anh ta lại.

Gió rất lớn, trong đình chúng tôi hôn nhau không kiêng dè gì.

Cơn giận của anh ta vẫn chưa nguôi, hung hăng, mang tính trả thù cắn mút tôi.

Mùi tanh nhàn nhạt vờn quanh, tôi khẽ rên một tiếng, cuối cùng nghe thấy anh ta bực dọc nói:

"Tôi dựa vào cái gì mà lại thua trong tay em lần nữa."

Kể từ đó, Tần Việt không còn tìm đến tôi nữa.

Khi tôi tụng kinh trong am, có lần hỏi sư thái Huệ Minh:

"Vì sao người giàu lại nhiều người tin Phật?"

Sư thái nói:

"Phật gia giảng vô thường, vô thường là khổ, người lăn lộn trên thương trường và danh lợi trường, càng dễ cảm nhận sâu sắc để lý giải Phật lý."

Tôi lại hỏi:

"Vậy nên chúng sinh chưa chắc đã thật sự tin Phật, chỉ là muốn có một chỗ dựa tinh thần."

Có lẽ vậy.

"Vậy những băn khoăn của chúng sinh, Phật đều sẽ cho đáp án sao?"

"Sẽ cho, Phật sẽ nói cho chúng sinh biết, chân tướng của thế giới này và của mỗi sinh mệnh."

Tôi ngồi thiền trước mặt sư thái, nhìn bà cười:

"Sư phụ, người đừng gạt con."

"A di đà Phật, bần ni xưa nay không lừa người."

"Vậy thì tốt, cuối cùng Tịnh Âm vẫn muốn hỏi sư phụ, Phật sẽ không thiên vị bất kỳ ai, đúng không ạ?"

"Đúng, Phật chỉ có lòng bao dung, ban cho chúng sinh con đường giải thoát cứu rỗi."

"Tốt, sư phụ người hãy nhớ kỹ, tương lai, con sẽ xây một am Vân Lý có quy mô tương đương với chùa Đạo Thanh, tặng cho người và Phật của người."

A di đà Phật.

6

Tôi là người xuất gia.

Tôi không phải người xuất gia.

Vào ngày tôi bị ép cạo đầu xuất gia, hai tay run rẩy, không thể lễ Phật.

Sau này ở am Vân Lý, sư thái vẻ mặt hiền hòa, nắm lấy tay tôi.

Bà nói:

"Đã đến thì an lòng, Tịnh Âm, con có duyên với Phật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!