Chương 7: Hồng lô thiện biến, tạo hóa làm thợ

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

"Những lời mà mỗi một người nói khi đi qua chỗ ta, ta đều ghi nhớ rất rõ."

Ngữ khí của Tô Vân vẫn vô cùng bình tĩnh:

"Sau khi mắt ta mù, ta chỉ có thể dựa vào âm thanh để nhận người. Nếu được nghe lại tiếng của bọn họ, ta chắc chắn sẽ nhận ra bọn họ."

LÚc này, trong núi rừng xa xa truyền tới tiếng loạt xoạt, mấy con hồ ly mặt loang lổ vết mau thò đầu ra khỏi tàng cây.

Tiểu, tiểu Vân... Một con hồ ly gọi từ đằng xa, có chút sợ hãi nhìn Cầu Thủy Kính.

Trải qua sự kiện giết chóc tối hôm qua, những tiểu hồ ly vốn không sợ người đã trở nên có chút sợ con người.

Tô Vân biểu lộ vẻ vui mừng, hắn đứng dậy:

"Hoa nhị ca? Huynh còn sống ư?"

Đó là một con hồ ly với bộ lông vằn sọc màu vàng và đen, chui ra từ dưới tán cây, dẫn theo mấy tiểu hồ ly ở phía sau.

Đám tiểu

hồ ly kia nắm đuôi con phía trước, bước đi trong sự sợ hãi.

Hồ ly vằn sọc dẫn đầu thì nhìn Cừu Thủy Kính với ánh mắt sợ hãi, xác nhận đây không phải người đã tàn sát thôn Hồ Khâu, hắn

mới đánh bạo dẫn ba con tiểu hồ ly còn sót lại duy nhất này đến gần.

Tô Vân đứng ở đó khiến trong lòng hoa hồ và ba con tiểu hồ ly cảm thấy yên ổn. Với bọn họ, thiếu niên này hệt như người đáng tin cậy, đưa cho bọn họ cảm giác có thể dựa dẫm vào hắn.

Cảm giác này thật sự không phải là bỗng dưng có được, mà ảnh hưởng từ loại khí độ khí chất điềm tĩnh này của Tô Vân trong sáu

bảy năm ở chung với nhau.

"... Sáng sớm có người trong thành tìm đến, nói là không lấy được thứ tốt gì từ chợ quỷ, nên tới hàng yêu trừ ma. Tiên sinh lý luận với bọn họ, nhưng người ta không để ý, chỉ nói chúng ta sẽ hại người..."

Tô Vân lặng yên lắng nghe, rồi hỏi:

"Nhị ca còn nhớ rõ mặt mũi của bọn họ không?"

Hoa hồ lắc đầu, xấu hổ nói:

"Ta dẫn đệ đệ và muội muội chạy trốn, không kịp thấy rõ mặt mũi bọn họ. Ta chỉ nhớ rằng có một người trong số đó trông rất thanh tú, tuổi không lớn lắm, mặc một bộ y phục màu đỏ rực như lửa, sau lưng đột nhiên bốc lên ngọn lửa như thật, trong lửa đó có thần điểu bay ra..."

Tô Vân ghi nhớ những đặc điểm này, rồi quay người lại, vái lạy và nói:

"Thủy Kính tiên sinh liệu còn giữ lời kia không?"

Cầu Thủy Kính nhìn thiếu niên đang vái lạy, một lát sau ông mới nói:

"Ta đã nói thì đương nhiên là sẽ giữ lời. Nhưng, ngươi có tiền không?"

Tô Vân đứng dậy, xòe lòng bàn tay ra, bên trong là mấy đồng tiền Ngũ Thù nhuốm máu. Hẳn là hắn tìm được trong đống đổ nát khi nhặt xác ban nãy.

Cầu Thủy Kính cầm lấy một đồng Ngũ Thù từ trong tay hắn, lại đúng lúc này, Tô Vân đưa cả năm đồng còn lại cho ông.

Cầu Thủy Kính ngẩn ra, nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Tô Vân ngửa đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!