Chương 53: Trong mơ tiện giết người

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

***

Hòa thượng Đồ Minh hồn bay phách lạc, một lúc lâu sau mới thở dài, uể oải nói:

"Ta cứ tưởng ta tự đoán ra, không ngờ là hắn để cho ta đoán. Ta thấy tướng mạo hắn hiền lành, không ngờ lại là một tay cáo già. Là ta tính sai rồi. Phó xạ, bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?"

Ông già kia mắt lóe tia sáng, đi tới bên dưới tòa lầu nơi đám người Tô Vân nghỉ ngơi, nói:

"Người của Thiên Đạo viện đều là gia nhân! Mặc kệ mục đích của hắn là gì, ta đều phải tới xem hắn liệu có thật là khách tới từ Thiên Đạo viện hay không. Vả lại cho dù hắn thật sự là khách tới từ Thiên Đạo viện, sứ giả của đại đế, cũng chưa chắc có thể thi đỗ Văn Xương học cung chúng ta."

Ông ta mỉm cười, giang hai tay ra một cách trông khá vô lại:

"Không phải Văn Xương học cung chúng ta không muốn giúp hắn tra án, mà là vì hắn thi rớt, không liên quan tới chúng ta."

Hòa thượng Đồ Minh khen:

"Ý của phó xạ hay đấy!"

Hai người đi vào trong lầu. Tòa lầu này là lầu Thần Tú, nơi cho thầy trò ngủ lại, thường thì có rất nhiều người ở lại nơi đây, nhưng cũng thiếu thầy trò nghỉ trọ ở ngoài học cung.

"Đồ Minh, mở thiên nhãn, xem Linh giới!"

Ông già kia khẽ nói.

Hòa thượng Đồ Minh gật đầu, lấy một lá cây làm từ ngọc hình con mắt dán lên trên ấn đường. Lá cây ngọc kia dần biến mất dưới làn da của hắn.

Sau một chốc lát, ấn đường của hắn nứt ra, một con ngươi xuất hiện ở ấn đường, đảo tròn hai vòng như đang thích ứng với ánh sáng xung quanh.

Còn ông già kia thì không sử dụng loại lá cây ngọc kỳ lạ này, mà ấn đường của ông ta trực tiếp nứt ra, để lộ con mắt.

Hai người đi trong hành lang dài của lầu Thần Tú.

Hai bên hành lang là phòng ở của các thầy trò.

Hai người bọn họ đưa mắt nhìn những gian phòng này, vách tường như không còn tồn tại nữa, bọn họ có thể nhìn thấy rõ mồn một không gian nơi ở của tính linh của những thầy trò qua bức tường.

Thiên nhãn không nhìn thấy cơ thể, chỉ nhìn thấy tính linh.

Vào ban ngày tính linh sẽ bị các ý niệm của bản thân trong đầu quấy nhiễu, nhưng khi đêm đến, những ý niệm kia biến mất, như vậy ở trong giấc mơ thì tính linh là mạnh mẽ nhất.

Tính linh khó có thể nhìn thấy được, đó là bởi vì tính linh của mỗi một người đều ẩn trong Linh giới của riêng người đó. Linh giới này giấu trong cơ thể của con người, cũng là thứ hư ảo mà lại thực sự tồn tại.

Linh giới sẽ mở rộng khi tính linh mạnh lên.

Người nào có tính linh càng mạnh, Linh giới của người đó sẽ càng lớn.

Nhưng đến tối, khi mọi người chìm trong giấc mộng, Linh giới sẽ hiện ra theo tính linh. Những chuyện xảy ra trong giấc mơ thật ra chính là chuyện xảy ra trong Linh giới.

Rất nhiều người cho rằng mơ chỉ là mơ, là do ban ngày nghĩ nhiều tới nó thì tối đến sẽ mơ thấy, chứ bọn họ thực sự chưa từng nghĩ kỳ thật Linh giới đều thực sự tồn tại trong cảnh mơ của bọn họ.

Hòa thượng Đồ Minh đi theo sau ông già kia đưa mắt nhìn hai bên phòng để tìm kiếm gian phòng của đám người Tô Vân.

Lúc này tính linh của đám thầy trò Văn Xương học cung hiện ra, tự tạo ra cảnh mơ của mình. Người thì đọc sách vang lanh lảnh ở hành lang, kẻ thì luyện kiếm trong giấc mộng. Có kẻ ngao du hư không, có người ngồi quan tưởng dưới Kim Phật.

Có người thì ngồi bên lò luyện đan.

Ông già kia và hòa thượng Đồ Minh thầm gật đầu. Đồ Minh khen:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!