Chương 36: Thiên Thị viên - Mảnh đất vô trật tự

Dịch giả: Tiêu Dao Miêu Các

Tô Vân và bốn đứa bé tiểu yêu đi tới dưới một cây liễu vẹo cổ.

Dưới cây liễu này chỉ có một ngôi mộ hoang bị tuyết phủ lấp, cũng không có nhà tranh, cũng không có Sầm bá.

Tô Vân ngẩng đầu, sau khi tuyết rơi, bầu trời như được tẩy rửa mà xanh thẳm, trên trời cũng không có chợ phiên người tới người đi như Sầm bá nói.

Hắn quay đầu nhìn xuống tuyết, nhìn ngôi nhà nho nhỏ của mình, nơi đó cũng không có nhà, trong tuyết chỉ có một phần mộ nho nhỏ.

Mộ này bị mở ra, để lộ một quan tài nho nhỏ, đó chính là nhà nhỏ bé trong ấn tượng thời thơ ấu của Tô Vân.

Lúc đó hai mắt hắn mù, lại bị nhốt trong căn phòng vô cùng chật hẹp, hắn giãy dụa, hắn đập cửa, tuyệt vọng gào khóc.

Thiếu niên bảy tuổi thực sự cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.

Ngay lúc hắn hoảng hốt lo sợ, hắn nghe thấy tiếng loạt soạt, rồi cửa phòng được mở ra. Sầm bá cầm tay hắn, kéo hắn ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp kia.

Hiện giờ khi nhớ lại ký ức đó, trong lòng Tô Vân bùi ngùi với vô vàn cảm xúc mà không biết nên bày tỏ như thế nào, cuối cùng hắn dập đầu bái lạy ngôi mộ của Sầm bá trong tuyết một phen, rồi mới đứng dậy tiếp tục đi.

Hắn quay đầu nhìn lại trấn Thiên Môn, xa xa thấy Thiên Môn sừng sững một mình đứng đó.

Thiếu niên rời nhà mơ hồ lại nghe thấy làn điệu độc hữu của Sóc Phương đầy hoang vắng đau thương của Khúc bá, cùng với tiếng trống Khương có vẻ hơi đơn điệu và tang thương.

"Cho tới bây giờ, thế sự khó lường!"

Tùng! Tùng! Tùng!

"Trong trời đất không thấy bóng anh hùng!"

"Không thấy dáng hào kiệt!"

Tùng! Tùng! Tùng!"

...

Đám người Tô Vân đi qua Khe Rắn, tới thôn Hoàng.

Trên ngôi mộ hoang to lớn đầy những lỗ thủng, đám chồn đứng trước cửa hang của mình, nhìn bốn phương tám hướng đề phòng kẻ địch tập kích.

Có mấy con thì chạy ra tuyết chui vào trong chơi đùa, có con lại vòng ra sau cây, biến thành nam tử trẻ tuổi đi ra, cũng là đang luyện tập pháp thuật.

"Đám nhóc xấu xa thôn Hoàng!"

Hoa Hồ giơ hai tay làm hình loa bên miệng, hô to với đám chồn thôn Hoàng:

"Bọn ta phải vào thành đây! Không đánh các ngươi nữa. Ngày lễ tết Hoa gia gia sẽ rời thành quay về đánh các ngươi! Đừng nhớ bọn ta!"

Rầm!

Không trung đầy những quả cầu phân bị phơi khô rào rào ném tới bọn họ. Hoa Hồ cười ha ha, cùng đám người Tô Vân xoay người bỏ chạy.

Qua một phen náo nhiệt, bọn họ lại về tới thôn Hồ Khâu. Nụ cười trên mặt Hoa Hồ vụt tắt, hắn ta đi tới trước mộ của thôn dân thôn Hồ Khâu bái lạy một lượt.

Tô Vân đi tới trước mộ của Dã Hồ tiên sinh, vô cùng trịnh trọng tế bái người thầy vỡ lòng này.

Đám người Sầm bá, Khúc bá, La đại nương đều có ơn rất lớn với hắn. Sầm bá có ơn cứu mạng, đám người Khúc bá La đại nương có công ơn nuôi dưỡng, mà Dã Hồ tiên sinh thì có ơn vỡ lòng Tô Vân, mở linh trí cho hắn.

Không nhờ ông vỡ lòng, không mở linh trí cho hắn, hắn chỉ là một thằng nhóc thất học trong núi rừng, khác gì đám chim muông gia súc?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!