Chương 33: Ắt phải nghiên cứu nó

Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

Tô Vân quay trở lại trấn Thiên Môn. Trước khi bước vào Thiên Môn, hắn cẩn thận ngửi mùi trên người, bảo đảm không có mùi máu tươi thì mới đi vào trong trấn.

"Thằng nhóc con làm chuyện xấu rồi!"

Hắn vừa mới bước vào trong trấn, đầu đã bị đánh trúng, một hòn đá nhỏ từ bên chân hắn lăn ra xa.

Tô Vân ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười tỏa nắng mà chỉ thiếu niên mới có:

"Khúc bá, bá nói xấu ta rồi."

Khúc bá vẫn giống hệt lúc thường, leo lên Thiên Môn đục đẽo điêu khắc cho Thiên Môn.

Lão buông dùi đục xuống, cười nói:

"Thằng nhóc con trông giống hệt tiểu hồ ly ăn trộm gà, lén la lén lút, còn nói là không làm chuyện xấu?"

Lão ngồi trên giàn, thản nhiên nói:

"Trên người ngươi còn có mùi máu tươi, không lừa được ta đâu. Lên đây, chúng ta nói chuyện."

Tô Vân chần chừ một chút.

Trong tất cả các dân ở trấn Thiên Môn này, hắn thân thiết với Khúc bá nhất. Nhưng từ sau khi hắn vô tình mở tính linh của Thiên Môn tiến vào thế giới kia, nhìn thấy thi thể của Khúc bá ở nơi đó, hắn bắt đầu dần xa cách Khúc bá.

Trước kia hắn thường xuyên leo lên giàn giáo nghe ông lão kể mấy câu chuyện kỳ quái, ví dụ như chợ quỷ đêm khuya, hay ví dụ như rồng rơi khỏi bầu trời, những chuyện ấy đều khiến hắn sợ tới mức tối về ngủ không yên.

Tô Vân leo lên giàn giáo, đi tới cạnh Khúc bá.

"Thiên Thị viên này là một nơi rất tuyệt."

Khúc bá nằm ngửa mặt lên trời, gối hai tay dưới đầu, nói:

"Thiên Thị là thành thị trên bầu trời, viên là thành quách, theo truyền thuyết thì Thiên Thị viên của chúng ta là thành phố trên trời rớt xuống trần gian. Bởi vậy nơi đây luôn xảy ra những chuyện rất kỳ quái. Nhóc con, mắt ngươi sắp khỏi rồi chăng?"

Tô Vân cũng nằm xuống, tầm mắt hắn vẫn là một mảng tối tăm, không nhìn thấy bầu trời bao la bên trên trấn Thiên Môn:

"Sắp khỏi rồi. Nếu ta dốc sức cổ động khí huyết là có thể đẩy lui được thứ đã chặn con ngươi trong mắt ta lại, nhưng chỉ giữ được một thời gian ngắn. Nhưng nếu ta tu luyện Hồng Lô Thiện Biến đến tầng thứ sáu, như vậy bóng dáng tiên kiếm kia sẽ không cách nào che lấp con ngươi của ta được nữa."

"Cái người tên là Cầu Thủy Kính kia, là một kẻ rất có tài." Khúc bá cười:

"Mai sau mắt ngươi khỏi hẳn, nếu nhìn thấy gì kỳ quái, nhất định đừng có kinh ngạc. Bởi vì nơi đây là Thiên Thị viên, là nơi quái lạ nhất trên đời này."

Tô Vân lặng lẽ gật đầu, sắc mặt đầy bình tĩnh.

Hắn nhìn thấy thi thể của Khúc bá trên cầu đá ở thế giới kia, sở sĩ Khúc bá nói như thế là sợ mắt hắn khỏi rồi thì hắn sẽ không thể chấp nhận được chân tướng mà mình nhìn thấy.

Khúc bá lại nói tiếp:

"Theo truyền thuyết thì Thiên Thị viên là thành thị nơi thần tiên sinh sống, không biết nó rơi từ đâu vào thế gian, cũng không rõ vì sao lại rơi vào thế gian. Có rất nhiều người muốn tìm được bí ẩn trường sinh ở đây, tìm được con đường thành tiên, nhưng tất cả đều mất công vô ích."

Lão ngồi dậy, bùi ngùi nói:

"Từ xưa đến nay biết bao nhiêu vương hầu quý tộc, thế hệ này rồi thế hệ khác, tất cả đều hóa thành bụi đất. Bọn họ xây mộ của mình ở đây mới mong muốn được trường sinh, cuối cùng cũng chỉ là một nắm đất khô mà thôi."

Lão nhặt dùi đục lên tiếp tục điêu khắc Thiên Môn: "Nhóc con, sáu năm trước Sầm lão đưa ngươi tới dây, nói việc mắt ngươi mù là có liên quan tới bọn ta, trấn Thiên Môn nợ ngươi, cần phải nuôi ngươi lớn, không được để ngươi chết ở ngoài kia. Sầm lão là tiền bối, bọn ta cũng đồng ý với điều này.

Cách đây không lâu Sầm lão đã đi rồi, mắt ngươi cũng sắp được khôi phục thị lực, chờ khi mắt ngươi khỏi rồi, bọn ta không nợ nần gì ngươi nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!