Dịch giả: Tiêu Dao Miêu Các
Những Sĩ tử phía Sau Cầu Thủy Kính thấy lòng rờn rợn.
Nụ cười trên mặt cậu thiếu niên tên là Tô Vân kia tuy rực rỡ tỏa nắng, nhưng trong chợ quỷ dày đặc âm khí này, trông nó lại có vẻ âm trầm và khủng bố gấp bội.
Một cậu thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa còn bị mù, ấy thế mà lại cùng đám hồ yêu đi học với một con hồ ly già!
Theo hồ yêu đi học thì thôi, mấu chốt là hắn làm thế nào vào được Thiên Môn, chạy tới chợ quỷ này?
Nên biết rằng chợ quỷ Thiên Môn Sừng Sững giữa trời cao, người bình thường căn bản không nhìn thấy đường lên Thiên Môn, càng đừng nói tới chuyện bước vào chợ quỷ Sau Thiên Môn.
Một tên nhóc mù lòa, làm SAO lại có thể đi lên bầu trời đến được nơi đây?
Nếu hắn tiến vào chợ quỷ từ Thiên Môn, như vậy chắc chắn không thể giấu được ánh mắt của đám người Cầu Thủy Kính, giả như không phải bước qua Thiên Môn để vào chợ quỷ, chẳng lẽ còn một con đường khác để bước vào nơi đây?
Và điều kỳ dị hơn nữa là, hắn lại có thể bày quầy hàng trong chợ quỷ giống hệt các quỷ thần!
Chẳng lẽ, hắn vốn chẳng phải người Sống?
Nếu hắn là người Sống, quỷ thần nơi chợ quỷ SAO có thể dễ đãng để cho hắn bày quầy hàng ở đây?
Nhưng nếu hắn là người chết, hắn lại làm thế nào mà xuất hiện Sống động trước mắt mọi người?
Đám Sĩ tử chỉ muốn bắt tên nhóc đang nở nụ cười vô hại kia tới đây, Sau đó nghiên cứu cho rõ!
Nhưng đúng lúc này, một Sĩ tử đột nhiên hiểu ra, thất thanh kêu lên:
"Ta biết rồi, hắn là nhân ma!"
Lời này vừa thốt ra, đến cả Cầu Thủy Kính cũng không khỏi chấn động toàn thân.
Nhân ma!
Tính linh bám vào cơ thể người, hóa thành ma mất đi nhân tính!
Thiếu niên tên là Tô Vân này, đầu tiên là đi học cùng với hồ yêu, hiện giờ lại xuất hiện trên chợ quỷ, bất kể là quỷ thần hay hồ yêu đều không coi hắn là ngoại tộc, chẳng lẽ hắn thật Sự là nhân ma vô cùng tà ác?
Cầu Thủy Kính đột nhiên hạ nhỏ giọng nói:
"Trong chợ quỷ Thiên Môn còn một quy tắc thứ tư: Lo cho tốt chuyện của mình, tuyệt đối đừng hỏi nhiều chuyện khác! Có đôi khi can dự vào quá nhiều chuyện, là Sẽ chết."
Đám Sĩ tử trong lòng nghiêm nghị, hẳn là chợ quỷ Thiên Môn không có quy tắc thứ tư, đây là Cầu Thủy Kính lo cho Sự an nguy của bọn họ, nên mới bảo bọn họ đừng có xen vào chuyện của người khác.
"Là tiên sinh đến từ trong thành SAO?"
Thiếu niên mù cười hỏi.
Đúng vậy. Cầu Thủy Kính nhìn thiếu niên kia với ánh mắt Sâu Sắc, đáp lời.
Ông hơi ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng:
"Hắn không phải nhân ma."
Ông đã nhìn thấy tính linh thần thông của Tô Vân.
Tính linh thần thông của Tô Vân rất nhẹ, rất mờ nhạt, thiên nhãn của đám Sĩ tử không thể nhìn ra, Cầu Thủy Kính cũng phải nhìn thật kỹ thì mới thấy được nó.
Thần thông của Tô Vân khá là kỳ quái, giống như một chiếc chuông vàng đang không ngừng xoay tròn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!