Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Tô Vân thu cánh tay lại, cơn đau nhức khiến cánh tay phải của hắn đã chết lặng, gân xanh nổi đầy trên trán, nháy mắt mồ hôi to như hạt đậu toát ra đầy trán, hắn đau tới mức muốn ngất đi.
Thắng rồi?
Hắn dùng tay trái đỡ cánh tay phải, có chút mờ mịt.
Ban nãy trong cơn nguy cấp, hắn dựa theo một kiếm của tiên kiếm chém giết thần ngạc mà vung tay lên, không ngờ lại thật sự chém giết được kẻ địch đáng sợ Dương Thắng này.
Tiên kiếm kia là thủ phạm làm mắt hắn bị mù, là cơn ác mộng khi hắn tu luyện Ngạc Long Ngâm, nhưng không ngờ khi hắn nghĩ về nó quá nhiều thành tật bệnh, thế mà hắn lại bắt chước được hình thái của một kiếm này từ lúc nào chẳng hay.
Hắn cũng không ngờ uy lực của một kiếm này lại mạnh như thế.
Tiểu Vân ca...
Tô Vân nghe thấy tiếng gọi, lòng vui vẻ:
"Bất Bình, ngươi còn sống ư?"
Hắn đang định bước tới chỗ phát ra âm thanh, nhưng đôi chân mềm nhũn khiến hắn suýt thì ngã xuống.
Ở bên kia, Hoa Hồ kéo lê một cái chân gãy mà bò tới bên này, Ly Tiểu Phàm dựa vào gốc cây, ôm cái đuôi đã đứt của mình nghẹn ngào rơi lệ.
Tô Vân lại nghe thấy tiếng ho khan của Thanh Khâu Nguyệt, lúc này hắn rốt cuộc mới nở nụ cười, bủn rủn ngồi xuống.
Sáng sớm hôm sau, đám người Tô Vân, Hoa Hồ và Ly Bất Phàm xuất hiện ở hiệu thuốc của trấn Thiên Môn.
Trấn Thiên Môn vẫn đầy mây mù như trước, không thấy mặt trời đâu, nhưng bên ngoài trấn thì lại nắng to, rất kỳ quái.
La đại nương kinh doanh hiệu thuốc bắc duy nhất trong trấn. Bà dùng mảnh vải buộc cánh tay phải trước ngực Tô Vân, lại dùng tấm gỗ cố định chân gãy cho Hoa Hồ, lại cho hắn ta một cây gậy để chống.
"Không biết đánh nhau mà còn đi học người ta đánh nhau!"
La đại nương vuốt chiếc đuôi đã đứt của Ly Tiểu Phàm, dùng một cây côn gỗ cố định nó lại, cột chắc chiếc đuôi kia, cười lạnh nói:
"Sao không đánh chết các ngươi luôn đi?"
Đám hồ yêu hoảng sợ nhìn vị quỷ thần này, run lẩy bẩy, không dám nói lời nào.
Tô Vân cười nói:
"Đại nương đừng dọa bọn họ, chúng cháu thật sự suýt thì bị đánh chết rồi."
La đại nương hừ một tiếng, tiếp tục băng bó giúp Hồ Bất Bình, đột nhiên lại siết một cái thật chặt: Không lo học giỏi!
Hồ Bất Bình nước mắt tèm nhem, đang định hô đau, lại bị đám hồ ly mặt đầy hoảng sợ bịt miệng lại, chỉ có thể ô ô vài tiếng để tỏ vẻ kháng nghị.
Cuối cùng vết thương trên người bọn họ được La đại nương xử lý qua một lượt. Tô Vân thở phào một hơi, kéo La đại nương ra một góc rồi nói nhỏ:
"Đại nương, ta cảm thấy Khúc bá không phải người."
La đại nương hoảng sợ, lặng lẽ hỏi:
"Tiểu Vân, cháu đang nói linh tinh gì vậy?"
Tô Vân chần chừ một lát, hắn không nói mình biết tới điều này nhờ thế giới sau Thiên Môn, chỉ nói rằng:
"Cháu chỉ có chút hoài nghi Khúc bá có khả năng đã chết. Khúc bá hiện giờ chỉ là tính linh của bá ấy mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!