Ôn Chước Cẩn vừa mới bước vào cửa viện, liền nghe thấy tiếng "phanh" một tiếng, âm thanh vụn vỡ.
Nàng vội vàng đi nhanh về phía chính phòng.
"Thế nào vậy?" Ôn Chước Cẩn tới cửa thì nhìn thấy Kim Ruỹ đang lùi lại.
"Tiểu thư, người đó không cho ai lại gần, mọi thứ có thể chạm được đều bị nàng ta đập phá. Bây giờ tay nàng ta cầm một mảnh sứ, lại chảy khá nhiều máu…" Kim Ruỹ nói, Ôn Chước Cẩn càng thêm nhanh chân, gần như chạy vào trong phòng.
Mùi máu tanh nồng ngay lập tức xộc vào mũi.
Một người phụ nữ chỉ mặc mỗi áo lót bên người, tóc dài rũ xõa, chân trần, lưng khom xuống, miệng phát ra tiếng rừ rừ như đang chống lại một kẻ thù vô hình nào đó.
Khắp nơi đều là mảnh sứ vụn. Bất kể nàng ta đi tới đâu, đều có thể bị mảnh sứ làm tổn thương.
Ôn Chước Cẩn ném đồ trên tay đi, tiến về phía trước. Không đợi cho Nhan Tĩnh Lam có phản ứng gì, nàng giơ tay nắm lấy bàn tay của Nhan Tĩnh Lam, tách ngón tay nàng ra, vứt đi mảnh sứ đang cầm trong tay, sau đó bế nàng lên.
Khi Ôn Chước Cẩn chạm vào, Nhan Tĩnh Lam giật mình vùng vẫy.
Rõ ràng, sức lực trong việc giằng co của nàng yếu hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
"Quét dọn phòng một chút, lấy hộp thuốc đến phòng bên đi." Ôn Chước Cẩn nhanh chóng ra lệnh, bế Nhan Tĩnh Lam đi về phía phòng bên.
"Ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ ngươi an toàn rồi, đừng làm tổn thương bản thân nữa."
"Ta biết ngươi vẫn muốn sống, đúng không?"
"Tin ta một lần được không?"
Ôn Chước Cẩn nhỏ giọng nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Nhan Tĩnh Lam, như đang cố an ủi nàng.
Đôi mắt Nhan Tĩnh Lam như viên ngọc đen bóng, đầy nước mắt. Hai bên gò má đều còn dấu vết nước mắt, Ôn Chước Cẩn biết nàng không thể nhìn thấy, nhưng khi đối diện với đôi mắt này, vẫn không khỏi có cảm giác như hai người đang giao lưu ánh mắt.
Nỗi sợ hãi, bất an, và sự kiên cường trong đôi mắt đó dường như đều được bộc lộ rõ ràng.
Ôn Chước Cẩn rất muốn xoa dịu mọi thứ trong nàng.
Ôn Chước Cẩn không định dùng mê hương nữa, chỉ để Tử Nhung đốt một loại hương an thần nhẹ nhàng, ôm chặt Nhan Tĩnh Lam trong lòng và nhẹ nhàng an ủi, vuốt lưng nàng từng chút một, cố gắng làm nàng bình tĩnh lại và có thể tin tưởng mình.
Tử Nhung sau khi thắp hương an thần, nhìn Ôn Chước Cẩn với vẻ kinh ngạc.
Nàng biết Ôn Chước Cẩn dịu dàng, nhưng không ngờ còn dịu dàng đến mức như thế.
Nàng nghĩ: quả thật tiểu thư là tiên nữ từ thiên giới giáng trần.
Tử Nhung liếc nhìn thêm vài lần, vội vàng đi chuẩn bị hộp thuốc và nước ấm cho Ôn Chước Cẩn.
Nhan Tĩnh Lam sau khi hít phải mê hương, ý thức một lần nữa chìm vào trạng thái hỗn loạn.
Khi cơ thể chưa hoàn toàn tỉnh táo, cơn ác mộng không ngừng ập đến.
Xung quanh nàng lúc thì là một vũng bùn đen ngòm, lúc thì là rừng hoa rực rỡ, những hình ảnh quen thuộc, ban đầu còn ấm áp và thân thiện, nhưng ngay sau đó liền biến thành máu thịt lẫn lộn, hóa thành xương trắng lạnh lẽo.
Khi cơ thể tỉnh lại, mở mắt ra là một màn đen tối, bên tai vang vọng toàn là những âm thanh mang tính tấn công như vũ khí, như tiếng thì thầm của ác quỷ xen lẫn tiếng gào thét, và hàng vạn bàn tay đang kéo Nhan Tĩnh Lam chìm sâu vào bóng tối.
Trong trạng thái ý thức hỗn loạn, Nhan Tĩnh Lam chỉ biết hoảng loạn chật vật, từ bên này sang bên kia, dùng bản năng chiến đấu, mặc dù cả cơ thể đau đớn đến phát điên nhưng nàng vẫn cố gắng tìm một lối thoát.
Khi Ôn Chước Cẩn xuất hiện, Nhan Tĩnh Lam vẫn đang mắc kẹt trong cơn ảo giác hỗn loạn đó.
Cho đến khi Ôn Chước Cẩn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm an ủi nàng từng câu từng chữ, Nhan Tĩnh Lam mới dần dần hồi phục ý thức một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!