"Chị… Ta ái mộ chị đến cực điểm, ngày thường luôn cố hết sức kiềm chế. Vừa rồi thất lễ, chủ yếu là vì khi ở bên ngoài đã trúng phải hương liệu kích tình… Loại hương đó khiến ta mất đi lý trí. Đây là lỗi của ta, đáng chết! Chị, xin đừng giận, giận sẽ tổn hại đến bản thân…"
Ôn Chước Cẩn mềm giọng nói, cẩn thận từng chút, âm thanh run rẩy mang theo tự trách nặng nề.
Dẫu trong lòng vẫn luôn mong muốn được gần gũi Nhan Tĩnh Lam, thậm chí khao khát làm những điều như trong các bức tranh mật cảnh, nhưng không phải trong tình huống bản thân bị kích thích bởi hương liệu kia.
Lúc này, niềm vui khi vừa thân mật qua đi, thay vào đó là cảm giác hối hận và tự trách ngập tràn.
Nhan Tĩnh Lam nghe Ôn Chước Cẩn giải thích, nhớ lại nguyên nhân ban nãy, cơn giận liền nguôi đi quá nửa. Nếu không phải do tên thế tử của An Khánh Quận Vương ngang ngược kia, thì sao Ôn Chước Cẩn lại rơi vào tình cảnh này…
Ngày thường, tiểu hỗn đản này quả thật biết tiết chế, ngay cả khi giúp nàng rửa mặt cũng che mắt bằng một lớp lụa đen.
"Chị, hay là chị cắn ta mấy cái cho bớt giận đi, đừng giận nữa, ta biết lỗi rồi…" Ôn Chước Cẩn nói, chìa cánh tay ra cho nàng cắn.
Nhan Tĩnh Lam hơi chạm môi vào da thịt nàng, liền mở miệng cắn xuống.
Dẫu nguyên nhân là bất đắc dĩ, nhưng những gì tiểu hỗn đản làm đều là lỗi của nàng.
Bảo chỉ được hôn môi, kết quả nàng hôn thì hôn đấy, nhưng tay lại tùy ý bóp nắn khắp nơi.
Sau cùng, áo của nàng bị mở bung, áo của Ôn Chước Cẩn cũng chẳng còn ngay ngắn.
Da thịt kề sát, cảm giác lạnh lẽo dần nóng lên, từng chút, từng chút một.
Nhan Tĩnh Lam chưa từng trải qua cảm giác lạ lẫm đến thế.
Như thể bị ném vào một suối nước nóng, không ngừng bị kéo vào khu vực sâu nhất.
Nàng biết rõ nơi đó rất nguy hiểm, nhưng trong tiềm thức lại mơ hồ mong đợi điều gì kỳ diệu ở đó, một khung cảnh mà nàng chưa từng biết đến.
Chỉ là, tiểu hỗn đản này như một kẻ dẫn đường chẳng có chút phép tắc nào, chỉ biết dựa vào bản năng làm bừa.
Nhan Tĩnh Lam còn chưa kịp chạm đến nơi sâu thẳm đó, Ôn Chước Cẩn đã kết thúc rồi.
Một nửa sự giận dữ của Nhan Tĩnh Lam cũng vì vậy mà ra.
Giận bản thân dường như lại muốn Ôn Chước Cẩn tiếp tục thân cận, nhưng cũng giận vì đã để nàng ta khởi đầu như thế.
Có lẽ hương liệu đã hết tác dụng, hoặc là bản thân đã qua được cơn cao trào, Ôn Chước Cẩn đã thanh tỉnh lại.
Sau khi buông Nhan Tĩnh Lam ra, nàng như một đứa trẻ làm sai điều gì lớn lắm.
Lúc phạm lỗi thì ngang tàng, nhưng khi nhận lỗi lại rụt rè đến đáng thương, cứ như một người khác hoàn toàn so với ban nãy.
Nhan Tĩnh Lam cắn một cái, nhưng không có bao nhiêu sức lực.
Những gì vừa trải qua đã rút cạn sức nàng.
Ôn Chước Cẩn đương nhiên nhận ra điều đó.
Thấy nàng cắn như vậy, biết nàng cũng đã nguôi giận đôi chút, vội cầm khăn lau mặt cho nàng, sau đó ghé lại ôm lấy, tiếp tục lên tiếng.
"Chị, ta thực sự rất hoảng sợ. Khi ta đến thương hành mua hương liệu, ai ngờ được thế tử của An Khánh Quận Vương lại mua chuộc người trong thương hành, đốt hương kích tình. Trước đây, phu nhân của An Khánh Quận Vương đã từng đến tìm ta, nói muốn cùng mở tiệm hương liệu, nhưng ta không đồng ý. Không ngờ họ lại hèn hạ như thế. Lúc phát hiện ra, ta đã định bỏ chạy, nhưng họ có hộ vệ, sức lực lại lớn hơn ta. Ta chỉ còn cách nhảy cửa sổ chạy thoát.
Đó là tầng hai đấy, nhảy xuống liền ngã mạnh, đập vào đầu gối, giờ vẫn còn đau…"
Ôn Chước Cẩn nói, giọng điệu yếu ớt.
Dịch:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!