Ôn Chước Cẩn tiến lại gần Nhan Tĩnh Lam, có thể rõ ràng nhìn thấy đôi mắt phượng đẹp như hoa đào ba tháng, và những giọt nước mắt long lanh đang đọng lại trên hàng mi dày và xoăn của nàng. Theo từng nhịp rung động của cơ thể, những giọt nước mắt cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Ôn Chước Cẩn trong lòng bỗng hiện lên hình ảnh chú mèo sư tử sợ nước bị mưa đánh ướt, và bóng dáng của Nhan Tĩnh Lam như đè nén trong tâm trí nàng.
Cả trái tim Ôn Chước Cẩn mềm nhũn như tơ, rất muốn ôm nàng vào lòng, hôn đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi ấy.
Nhưng, nàng vẫn chưa xác định rõ, nên tự mình kiềm chế cảm xúc đó.
"Chị không nói gì, thì hẳn là chị muốn ta đi rồi nhỉ… Là chị không cần ta trước…" Ôn Chước Cẩn nhỏ giọng nói, như sắp rời đi, nhưng lại vô tình tiến gần hơn về phía Nhan Tĩnh Lam, đôi tay nhẹ nhàng ảo diệu đặt trên người nàng, như thể đang nửa ôm lấy.
Nhan Tĩnh Lam lúc này cơn mê rối càng thêm nặng nề, thân thể không khỏe, tâm trạng lo lắng và bất an xâm chiếm tâm trí, ý thức ngày càng mờ nhạt.
Một mặt, nàng cảm thấy Ôn Chước Cẩn thật đáng ghét. Nếu đã có ý định tìm người mới, thì nên cách xa nàng càng xa càng tốt. Dù mất đi ý thức và phát điên, nàng cũng sẽ không níu kéo hay dây dưa với Ôn Chước Cẩn.
Nhưng mặt khác, một phần trong nàng lại có xu hướng tin tưởng Ôn Chước Cẩn, cảm giác như Ôn Chước Cẩn đang bị hiểu lầm và đang cố tránh xa nàng.
Nàng ấy là người của riêng nàng, là giải dược độc nhất dành riêng cho nàng. Nàng không cho phép Ôn Chước Cẩn đi dây dưa với bất kỳ ai khác.
Ôn Chước Cẩn nhìn thấy Nhan Tĩnh Lam khẽ động động tay áo, từ tay nàng lướt qua, tay áo như bị kéo lại.
Ôn Chước Cẩn hơi kéo mạnh, nhưng đối phương dùng một sức lực rất nhỏ, ánh mắt Ôn Chước Cẩn chớp động, mang theo chút kích động.
"Đừng…" Nhan Tĩnh Lam run rẩy thốt lên hai chữ.
"Đừng gì cơ?" Ôn Chước Cẩn tiến gần hơn, đôi môi gần như chạm vào môi của Nhan Tĩnh Lam, khoảng cách chỉ còn như tờ giấy mỏng manh ngăn cách.
Nhan Tĩnh Lam cảm nhận được mùi hương quen thuộc gần trong gang tấc, nhịp thở dần trở nên gấp gáp. Đôi môi hé mở như muốn nói điều gì, nhưng vừa chạm vào đôi môi ấm áp kia.
Đôi môi ấy không vội vàng, bình tĩnh và kiên nhẫn đợi, như đang ở thế săn mồi hoặc đợi được săn lùng.
Vấn đề này rất nhanh đã có câu trả lời.
Tay nàng bị kéo mạnh, áo tay tuột khỏi tay Nhan Tĩnh Lam, không còn nghe được nhịp thở của đối phương. Mọi sự giằng co trong đầu nàng đột nhiên biến mất. Tay nàng lại với tới cổ áo của Ôn Chước Cẩn, và cơ thể cũng cúi về phía trước.
Môi nàng chạm vào đôi môi kia, hơi thở đan xen và hòa quyện vào nhau.
Đôi môi lạnh lẽo mở ra, hàm răng cắn nhẹ một cái.
Ôn Chước Cẩn cảm giác như mình bị hoa băng đóng băng đâm nhẹ vào tim. Cảm giác đau nhói từ đôi môi truyền đến khiến nàng khẽ thở hắt ra, nhưng tim lại đập nhanh hơn, khó mà cưỡng nổi sự sung sướng, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Nhan Tĩnh Lam đã ôm chặt lấy cổ áo của Ôn Chước Cẩn, tạo thành tư thế thoải mái để tiếp tục "cắn" nàng.
Cơ thể lặng lẽ thay đổi vị trí, Nhan Tĩnh Lam nằm trên người Ôn Chước Cẩn mà chưa nhận ra. Dòng cảm giác do chứng nghiện mang lại, tâm trạng rối loạn, khi chạm đến Ôn Chước Cẩn thì cũng được xoa dịu phần nào.
Ôn Chước Cẩn nhận thấy sự chủ động của Nhan Tĩnh Lam dường như ngọt ngào hơn cả sự chủ động của chính mình. Nàng không vội đáp lại, mà chỉ nhẹ nhàng giữ lấy gáy của Nhan Tĩnh Lam, kéo nàng gần mình hơn. Đôi môi mở ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò, để mặc Nhan Tĩnh Lam khám phá.
Dưới tác động của cơn nghiện, Nhan Tĩnh Lam đơn thuần tìm kiếm hương vị thoải mái từ đôi môi và hơi thở của đối phương. Không nhận ra, lưỡi của nàng đã chiếm lấy không gian bên trong miệng của Ôn Chước Cẩn, hấp thụ không ít vị ngọt đậm đà.
Khi Nhan Tĩnh Lam dần dần tỉnh táo trở lại, đôi môi của nàng đã được nhiệt độ ấm áp của Ôn Chước Cẩn làm ấm mềm như bánh gạo mới ra lò. Cơ thể nàng mềm nhũn tựa vào vòng tay ấm áp của Ôn Chước Cẩn, không còn sức lực, chỉ còn cảm giác ngọt ngào và hơi thở vờn quanh trong miệng.
Dù đã tỉnh táo, nhưng tâm trí nàng không ngừng hướng về Ôn Chước Cẩn, cảm giác gần gũi này không thể dừng lại. Dường như chỉ đơn thuần là hôn nhẹ cũng không đủ.
Nếu tiến thêm một chút, đó sẽ là ranh giới cấm kỵ mà Nhan Tĩnh Lam sợ hãi. Chỉ cần hơi gần một chút cũng đủ làm nàng run rẩy, vội vàng rời xa, tay chân đẩy Ôn Chước Cẩn ra nhưng lực lượng rất yếu ớt, như mèo con đang cào ngứa.
"Chị ơi, xài xong ta mà chị đã không cần nữa rồi sao?" Ôn Chước Cẩn thì thầm.
"Ôn Chước Cẩn!" Nhan Tĩnh Lam gần như nghiến răng nghiến lợi gọi tên Ôn Chước Cẩn, vừa mới dừng lại trong cơn xúc động, hơi thở chưa ổn định, nhưng giọng nói của nàng lại đầy tức giận và run rẩy, mềm mại nhưng lại không đạt đến sự đe dọa như nàng muốn.
Tâm trí nàng tỉnh táo trở lại, niềm tức giận cũng nhanh chóng trào dâng. Ôn Chước Cẩn nói những lời đó vẫn còn vang vọng trong đầu nàng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!