Nhan Tĩnh Lam cảm giác chăn trên người mình bị kéo lên một chút.
Người ở trước mặt không rời đi cũng không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được đối phương vẫn ở đó, còn nghe được hơi thở nhẹ nhàng của nàng.
Nhan Tĩnh Lam không chắc liệu đối phương có bất ngờ lại cúi xuống gần mình hay không.
Đôi môi của Nhan Tĩnh Lam không có vết thương, chỉ là do bị hôn mạnh nên hơi sưng, ngược lại trông còn căng mọng và đỏ tươi.
Ôn Chước Cẩn nhìn thấy, trong lòng sôi trào như lửa, muốn thân cận nàng, muốn trêu chọc nàng, nhưng lại bị một sợi dây vô hình trói buộc mình, không thể nào hành động tự do.
"Chị vừa gọi ta là gì?" Ôn Chước Cẩn thấp giọng hỏi.
"Ôn Chước Cẩn. Thế này không đúng sao?" Nhan Tĩnh Lam đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như đang an ủi.
Âm thanh này như một sợi xích xiết chặt, kéo Ôn Chước Cẩn lui về sau thêm một chút.
"Đúng rồi, từ nay về sau cứ gọi ta như vậy. Chị nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi ra ngoài một chút. Nếu cần gì thì gọi ta." Nhan Tĩnh Lam cuối cùng cũng hạ giọng nói, tay nhẹ nhàng đập chăn mấy cái rồi nhanh chóng đứng lên.
Nhan Tĩnh Lam nghe thấy tiếng bước chân rời đi và sau đó là tiếng cửa khép lại.
Quanh người bỗng im lìm, Nhan Tĩnh Lam thở dài một hơi.
Nàng vẫn chưa biết Ôn Chước Cẩn trông như thế nào, nhưng trong lòng lại vô thức liên tưởng đến con chó nhỏ ở trại huấn luyện bên trại. Con vật ấy cũng rất hung dữ nhưng lại rất dễ làm dịu nếu được chiều chuộng.
"Nhỏ hư hỏng… Hy vọng ta làm đúng cách thì sẽ khiến ngươi nghe lời." Nhan Tĩnh Lam nghĩ vậy trong lòng.
Vừa nghĩ xong, Ôn Chước Cẩn đã ra đến ngoài.
Trong đầu nàng vẫn còn văng vẳng giọng nói gọi tên mình của Nhan Tĩnh Lam và ánh mắt đầy tâm sự của nàng lúc ấy.
Dù chưa đạt được điều gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, thậm chí còn ngọt ngào. Khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Nữ nhân đẹp như hoa gọi nàng là Ôn Chước Cẩn, còn dịu dàng nói chuyện với mình như vậy… Đây chính là một dấu hiệu rất tốt.
Khoảng cách giữa nàng và trái tim của Nhan Tĩnh Lam nhất định không còn xa nữa!
"Tiểu thư, cô làm sao vậy? Sao mặt cô đỏ như vậy?" Kim Ruỹ nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Chước Cẩn thì giật mình hoảng hốt.
Ôn Chước Cẩn sờ sờ khuôn mặt mình, cảm giác vẫn còn nóng bừng.
"Khụ, không có gì đâu, ta đi trước đến phòng chế hương." Ôn Chước Cẩn khẽ làm trong cổ họng một tiếng, hạ khóe miệng đang nhếch lên, cố tỏ ra rất nghiêm túc nói.
Kim Ruỹ cảm thấy rất lạ lùng, mặt đỏ như vậy lại bảo không có gì? Nhưng Ôn Chước Cẩn lại như không có chuyện gì, quay trở lại chăm chỉ làm việc, Kim Ruỹ cũng không tiện hỏi thêm.
Chỉ là cẩn thận mang bữa tối đã chuẩn bị sẵn đưa qua, đứng nhìn một hồi.
Ôn Chước Cẩn đọc sách một lúc, sắc mặt mới từ từ khôi phục bình thường, khiến Kim Ruỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm đó Ôn Chước Cẩn không định quay về Hầu Phủ. Mấy ngày này lấy lý do chuẩn bị cho Đấu Hương Hội mà không tiếp khách. Nếu có việc gấp thì Tử Nhung sẽ đến gọi nàng.
Từ phản ứng của Nhan Tĩnh Lam với thuốc giải độc hôm nay, Ôn Chước Cẩn không dám nhẹ nhàng thử thuốc nữa.
Kể cả là phương pháp nhẹ nhàng, nàng cũng phải đảm bảo rằng hương liệu không gây tổn thương gì với Nhan Tĩnh Lam.
Thân thể của nàng ấy quá yếu đuối, không thể chịu được thử nghiệm như vậy.
Ôn Chước Cẩn nhìn sang đống Thần Hương đã được bọc kín kia.
Nhan Tĩnh Lam không chịu nổi thử thách như vậy. Nếu như nàng có thể tự mình thử độc và sau đó kết hợp giải dược thử dần từng loại…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!