"Ưm…"
Tiếng rên rỉ khẽ vang lên, Ôn Chước Cẩn chợt bừng tỉnh, phát hiện khăn lau đã đưa vào quá sâu, liền vội rút ra, nhẹ nhàng vuốt dọc lưng nàng.
"Xin lỗi, ta sẽ nhẹ tay hơn." Ôn Chước Cẩn dịu dàng dỗ dành.
Nhan Tĩnh Lam cảm nhận được, động tác của thiếu nữ quả thực đã dịu dàng hơn trước.
Nghe những người xung quanh gọi nàng là tiểu thư, hẳn là người ở vị trí chủ nhân, nhưng lại tự mình làm những việc như thế này.
Nếu là để lấy lòng nàng, thì những động tác lúng túng này rõ ràng không phải của người quen làm việc hầu hạ, cách lấy lòng này quả thực không được tận tâm.
Ôn Chước Cẩn không biết rằng dù đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn bị đánh giá là "không tận tâm". Nàng đè nén những suy nghĩ kỳ quặc trong lòng, cẩn thận chải sạch răng cho Nhan Tĩnh Lam.
"Ngoan nào, xúc miệng chút đi, rồi mới ăn được." Ôn Chước Cẩn khẽ khàng dỗ dành.
Nhan Tĩnh Lam cảm thấy mình như bị đối xử như một đứa trẻ, hoặc một con thú cưng nhỏ.
Giọng nói của thiếu nữ so với trước đây mang thêm vài phần cảm xúc khác lạ, nàng nhất thời không thể phân định rõ. Chỉ biết rằng, dưới bàn tay ấm áp đang đỡ lấy mình, nàng thuận theo xúc miệng.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, đến lúc đút ăn, Ôn Chước Cẩn bưng bát cháo đã được nấu mềm nhừ, dùng thìa múc từng muỗng nhỏ đưa đến miệng Nhan Tĩnh Lam.
Nhan Tĩnh Lam ngoan ngoãn ăn từng thìa một, mỗi lần như thế, chân mày và khóe mắt của Ôn Chước Cẩn đều hiện lên vẻ vui mừng, như thể rất hài lòng.
"Tỷ tỷ thật giỏi, ăn thêm một muỗng nữa nhé."
Nhan Tĩnh Lam nghe được lời khen ngợi của Ôn Chước Cẩn, cảm thấy có chút không thoải mái.
Đây là cách lấy lòng kiểu gì vậy?
Ăn một muỗng cháo cũng được khen ngợi.
Ôn Chước Cẩn đút cho Nhan Tĩnh Lam được nửa bát cháo, thấy nàng nuốt càng lúc càng chậm, đang định nói điều gì đó thì bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh huyên náo.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?" Ôn Chước Cẩn cất giọng hỏi.
"Cô nương, bên ngoài xuất hiện không ít quan binh, nói là truy bắt phạm nhân, lục soát từng nhà một. Những ai không có phù bài nhận dạng hoặc chưa đăng ký tại nha môn đều bị bắt. Hiện giờ đã đến đầu ngõ, chỉ còn hai nhà nữa là đến chỗ chúng ta." Tử Nhung nhanh chóng bước vào bẩm báo.
Ôn Chước Cẩn và Tử Nhung tuy đều có phù bài nhận dạng, nhưng cả hai đều lẻn ra ngoài bằng cách trèo tường, lại còn mặc nam trang, thoạt nhìn quả thực đáng ngờ.
Trước đây, mỗi lần gặp quan binh trên đường, Ôn Chước Cẩn đều cẩn thận tránh đi để khỏi rước phiền toái, không ngờ lần này lại bị truy xét đến tận cửa.
Nếu quan binh tra hỏi kỹ càng, không tin vào thân phận của hai người, rồi đến Hầu phủ chất vấn, e rằng sẽ rất phiền phức.
Ôn Chước Cẩn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể Nhan Tĩnh Lam đã khẽ cứng lại.
Nàng có một linh cảm, những người này chính là nhắm vào mình mà đến.
Cấm vệ quân đã bị khống chế, những người đến lần này, e rằng là do Thiên Huyền Cung phái tới.
Tuy nhiên, nếu thiếu nữ này là người của Thiên Huyền Cung, vậy thì việc truy xét này là có ý nghĩa gì?
Chỉ là, nếu thiếu nữ này không phải người của Thiên Huyền Cung, thì…
"Quan binh… không… không cần…"
Nhan Tĩnh Lam co người lại, trong miệng khẽ thì thầm một câu.
"Đừng sợ, chúng ta không gặp quan binh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!