Chương 5: Cảm Động Muốn Chết

Sắc mặt Brighton sa sút:

"Chú ý lời nói của cậu đi!"

Thiện Sơ lắc đầu, nói:

"Tôi biết cậu có hiểu lầm với tôi. Haizz... Không nói nữa, tôi còn phải đi học tiết sau."

Toby bị bộ dạng sen trắng của Thiện Sơ làm tức chết đi được.

Thiện Sơ vẫy tay, nhanh nhẹn bước đến chỗ Thạch Ngọc.

Thạch Ngọc cùng Thiện Sơ rời khỏi lớp, lo lắng nói:

"Nghe đồn Toby là đàn em của giáo bá Titan đó! Ông chọc cậu ta tức như vậy thì..."

Thiện Sơ nói:

"8 giờ sáng nay tôi cũng đã đụng phải Titan rồi."

Đại ca. Thạch Ngọc chắp tay

"Vậy tôi cũng chẳng dám đi học cùng ông nữa!"

Thạch Ngọc biết chuyện Thiện Sơ đắc tội Titan, vô cùng sợ hãi, sợ lát nữa Toby đến đánh người rồi liên lụy bản thân.

Chỉ là Thạch Ngọc lại nỡ nói thẳng ra trong hoàn cảnh này, nghe có hơi mắc cười.

Thiện Sơ cũng không tức giận, trái lại còn phụt cười thành tiếng:

"Ông đúng là không có tình nghĩa gì cả."

Thạch Ngọc hào phóng thừa nhận:

"Sức khỏe tôi không tốt lắm, có bệnh hen suyễn... Bị đánh một cái là lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân liền đấy!"

Được thôi.

Thiện Sơ không để bụng

"Tùy ông đấy, tôi đi một mình cũng không sao."

Thạch Ngọc khiếp đảm: Ông chắc chứ?

Ừm vẻ mặt Thiện Sơ thản nhiên như mây trôi.

Thạch Ngọc cảm thấy cậu ta phải xem cậu bạn Thiện Sơ một lần nữa cho thật kĩ.

Không gặp nhau một kì nghỉ, đồng thau đã hóa sắt thép?

Không phải Thiện Sơ cho rằng mình đánh thắng Toby

--- ảo tưởng này hơi xa vời.

Tuy Toby học hành chẳng ra sao, nhưng gã cũng là một tuyển thủ thể thao ưu tú, từ bé đã tiếp xúc với cưỡi ngựa, đấu kiếm, hơn nữa còn có thể chạy marathon, chưa bàn đến việc Toby có ưu thế chủng tộc

--- người da trắng bình thường đã cao lớn hơn người Trung rồi, chưa kể khi Thiện Sơ đứng chung với mấy người gốc Hoa cường tráng trông cậu cứ như gà bệnh.

Nói tóm lại: cổ tay Toby còn to hơn bắp chân Thiện Sơ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!