Du Niệm quả nhiên đến phòng khách sạn của Thiện Sơ để —— đánh bài.
Thiện Sơ phát hiện Du Niệm nói không sai, người đã thông minh thì đánh bài cũng hay thắng.
Chỉ vì cậu có vận may quá tốt mới hạ được đối phương một vài lần.
Chơi bài kiểu này thật có cảm giác thất bại.
Thiện Sơ ngả bài, nói:
"Gì vậy trời? Anh thật sự nhớ kỹ từng lá bài đấy à?"
Đương nhiên. Du Niệm nói,
"Thậm chí tôi còn có thể ăn gian."
Thiện Sơ trợn tròn mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Du Niệm làm vậy cũng không phải chuyện gì quá kì quái.
Tựa như... mọi thứ Du Niệm làm đều là lẽ thường tình, vì y không những có học thức uyên bác, còn chăm chỉ học tập, nửa đời người đều gắn liền với việc học.
Thiện Sơ im lặng một hồi, mới tò mò:
"Ban nãy anh có ăn gian không?"
Có. Du Niệm nói,
"Ván vừa rồi tôi tráo bài, cậu không phát hiện."
Thiện Sơ lập tức xù lông:
"Anh còn dám bịp bợm!"
Vừa dứt lời, cậu bỗng cảm thấy ngờ ngợ:
"Nhưng ván trước rõ ràng tôi thắng mà?"
"Đúng, tôi tráo bài nên cậu mới thắng." Du Niệm thong thả xào bài, nói,
"Thấy cậu thua nhiều như thế, tôi cũng hơi ngại."
... Thiện Sơ không biết nên cười hay khóc, Vậy cảm ơn nhé?
Du Niệm đáp trả: Đừng khách sáo.
... Thiện Sơ:... Đệt.
Khi hai người chuẩn bị chơi thêm ván nữa, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Thiện Sơ đứng dậy mở cửa, bên ngoài tất nhiên chính là bá tước Grey.
Thiện Sơ ngạc nhiên:
"Sao anh lại quay lại rồi?"
Bá tước Grey mỉm cười:
"Anh đến không đúng lúc sao?"
Nói rồi, bá tước Grey bước thẳng vào phòng, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Du Niệm đang ngồi trên sofa, ánh mắt thâm trầm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!