Du Niệm lại nghĩ đến một vấn đề:
"Nếu cậu muốn hắn ghen, sao không đến nhà Thi Tiêu Nại?"
Thiện Sơ trầm mặc một lúc, nói:
"Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."
Du Niệm suy nghĩ:
"Thế sao lại chọn tôi?"
Du Niệm có thể nghĩ đến rất nhiều cái tên, chỉ cần Thiện Sơ muốn, ngoắc ngoắc ngón tay thôi cũng có người tự nguyện bị lợi dụng.
Thiện Sơ cười nói:
"Vì anh không thích tôi đó!"
Du Niệm thắc mắc:
"Dựa vào đâu mà nói tôi không thích cậu?"
Trong đầu Thiện Sơ nổ cái ầm:
"Ý gì? Chẳng lẽ anh thích tôi...?"
Du Niệm đáp:
"Tôi không có ác cảm với cậu nhưng cũng không đến mức thích."
Du Niệm thẳng thắn.
…… Thiện Sơ trầm mặc một chút,
"Vậy anh còn hỏi thế làm gì?"
Du Niệm nghi hoặc:
"Câu hỏi của tôi có vấn đề à?"
Mấy câu hỏi kiểuLàm sao cậu biết tôi không thích cậu... Thiện Sơ xoa mi tâm,
"Người bình thường nói như vậy ám chỉ tán tỉnh mập mờ"
Du Niệm nói:
"Tôi không phải người bình thường."
Thiện Sơ dựng thẳng ngón cái:
"Tuyệt, anh không bình thường, anh trâu bò."
Du Niệm khựng lại, chậm rãi giải thích:
"Tôi chỉ muốn biết sao cậu có thể xác nhận ai đó có thích cậu hay không."
Thiện Sơ suy nghĩ nửa ngày, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân.
Dựa vào cảm giác... Thiện Sơ cảm thấy khó tả,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!