Thiện Sơ chào hỏi bá tước Grey rồi thu hồi ánh mắt, phớt lờ người ngoài cửa sổ.
Bá tước Grey đứng đó một lát, sau đó quay người rời đi, trở về phòng học của mình.
Hai người thoạt nhìn đều bình tĩnh không sóng gió, chỉ có Thi Tiêu Nại sắp không khống chế nổi biểu cảm.
Thi Tiêu Nại đè ép cảm xúc suốt nửa ngày, mới có thể dùng giọng điệu bình tĩnh thăm hỏi:
"Bá tước Grey đặc biệt đến nhìn cậu? Không phải hắn sẽ coi trọng cậu chứ?"
Có gì kì lạ?
Thiện Sơ nói như lẽ đương nhiên,
"Người coi trọng tôi đâu có thiếu?"
Trong lòng Thi Tiêu Nại chợt thấy hồi hộp, chua chát nói: tâm lýHồi hộp
"một tiếng, đắng chát mà nói:"Nhưng người được cậu coi trọng chỉ có một, xưa nay chỉ có một..."
Giọng nói của Thi Tiêu Nại xưa nay đều rất êm tai, lanh lảnh dễ nghe như chim oanh, bây giờ lại khàn khàn như đỗ quyên.
Thiện Sơ bất chợt ngơ ngác, quay đầu nhìn về phía Thi Tiêu Nại, chỉ thấy đôi mắt Thi Tiêu Nại bao phủ một tầng mù mịt.
Thiện Sơ hiểu rõ, nhưng cậu không có khả năng tặng cho hắn bất kì sự dịu dàng giả tạo nào.
Cậu đành nói:
"Phải, đầu óc tôi nhỏ nhen, chỉ chứa được một người thôi. Anh đừng lộn xộn nữa, không có ý tứ."
Đây là lần đầu Thiện Sơ từ chối Thi Tiêu Nại rõ ràng như vậy.
Làm một hải vương trà xanh, tất cả lời từ chối đều giống thật mà giả, thoạt nhìn còn giống như lời mời gọi, dục cự còn nghênh, khiến người ta chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra được.
Nhưng khi Thiện Sơ quyết định không làm trà xanh, thì đến sự dịu dàng giả dối cậu cũng từ chối bố thí, đột nhiên trở nên quyết tuyệt vô tình.
Tim Thi Tiêu Nại nảy mạnh, như thể nó đang quá tải, phảng phất bất kì lúc nào cũng có thể ngừng đập.
Hắn tràn ngập xót xa:
"Thật sao? Một cơ hội cũng không cho tôi sao?"
Từ 16 đến 18 tuổi. Thiện Sơ chỉ vào con số trên đồng hồ,
"Tôi cho anh thời gian chưa đủ nhiều à? Không thể là không thể."
Thiện Sơ từ chối rất rõ ràng, thái độ cũng không hề tốt đẹp gì, thậm chí ngay cả một câu xin lỗi lịch sự, hay bản sỉ thẻ người tốt cũng không làm.
Thiện Sơ cảm thấy mình không có lỗi với Thi Tiêu Nại, mà Thi Tiêu Nại cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Chỉ bằng việc Thi Tiêu Nại từng bạo lực học đường Thiện Sơ, cậu hoàn toàn cảm thấy mình không cần phải xuống nước xin lỗi hắn.
Dù sao Thiện Sơ cũng là người lòng dạ hẹp hòi, thích tính toán.
Cậu như một thẩm phán lạnh lùng tuyên án tử hình.
Mà tù nhân đợi thẩm tra đã sớm ngờ được mình tội lớn khó thoát, bởi vậy thời điểm nhận bản án, đau khổ nhiều hơn kinh ngạc, thậm chí còn kèm theo một loại chua xót
"quả nhiên là thế, tôi biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!