Ngay lúc Thiện Sơ định đi tìm bá tước Grey, Thi Tiêu Nại lập tức nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng: Cậu muốn tìm hắn?
Phải, gặp ngài ấy.
Thiện Sơ bình tĩnh thừa nhận, tựa như đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu¹.
¹ Tất nhiên + Có lẽ + Dĩ nhiên + Ngẫu thành.
Việc gì chắc chắn, không phải bàn cãi.
Tìm hắn làm gì? Thi Tiêu Nại lộ ra tính trẻ con,
"Tôi đã cảnh cáo cậu, cách hắn xa một chút!"
Thiện Sơ lại nói:
"Sao có thể tránh được? Ngài ấy là ông chủ của tôi, vừa nãy tôi còn giúp ngài ấy làm việc. Chẳng lẽ không cần báo cáo công tác sao?"
"Hắn trả cậu nhiều hay ít, tôi cho gấp đôi!" Thiến niên vị thành niên Thi Tiêu Nại hùng hồn tuyên bố câu thoại bá đạo tổng tài.
Thiện Sơ bị hắn chọc cười:
"Nhóc con, đi học cho giỏi, xài tiền của ba mẹ thì vẫn nên khiêm tốn."
Thi Tiêu Nại nghe được hai chữ Nhóc con, lập tức biến thành mèo xù lông, tức tối la mắng:
"Cậu đừng có xem thường người khác! Nhóc con quái gì... Làm sao, cậu, cậu thích cái tên lớn tuổi kia có đúng không?"
Thiện Sơ nghe mấy chữ tên lớn tuổi, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên:
"Nhân cách kia hơn tuổi cậu?"
Sắc mặt Thi Tiêu Nại phiên bản ngu ngốc lập tức lộ vẻ hối hận
"Má ơi tôi chỉ lỡ miệng chút, cậu có thể coi như tôi chưa nói gì".
Thiện Sơ quan sát Thi Tiêu Nại, ánh mắt sáng tỏ, như một vị thám tử phá giải quỷ kế: Cho nên đây không phải là
"Thi Tiêu Nại ngốc nghếch" mà phải là
"Thi Tiêu Nại vị thành niên".
Còn cái tên Thi Tiêu Nại kia, tương đối thông minh và phóng khoáng, vì tuổi tác hắn khá lớn, từng trải nhiều lần.
Vậy Thi Tiêu Nại cũng sống lại sao?
Thật kì lạ.
Nếu như nói Thi Tiêu Nại sống lại, tại sao cái
"người chưa thành niên" này vẫn còn tồn tại?
Mà Thiện Sơ và bá tước Grey chỉ còn lại tính cách của người trưởng thành, không hề hình thành đa nhân cách.
Thiện Sơ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Thi Tiêu Nại lại cho là Thiện Sơ nắm giữ bí mật gì, bình tĩnh nhìn cậu, nửa ngày mới tiếp tục lầm bầm:
"Cậu thích ông chú đó phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!